ó một thời phim thanh xuân TQ tập trung vào việc phân tích, giảng dạy những chiêu thức lừa đảo thường gặp trên mạng, trong xã hội. Một học sinh thành tích kém, vì tuyệt vọng nên đăng ký vào các trung tâm “ôn thi, gia sư”, nhưng ở đó suốt ngày chẳng học hành gì, toàn chỉ dạy mấy chiêu “tự kỷ ám thị”: quấn băng “quyết thắng” lên đầu, rồi gào thét: “tôi sẽ thành công, sẽ thành công, sẽ thành công”! Thành công mà văng ra từ đằng miệng như nước bọt được thì cuộc đời đã quá dễ dàng! Đến cả những chiêu thức lưu manh vặt của học sinh cũng được truyền dạy, phổ cập trong phim, có một vài thí sinh thi vẽ biết chắc là không đạt, nên bôi đầy màu nước lên mặt sau bài thi, để khi thu bài xếp chồng lên nhau sẽ lấm lem, huỹ hoại bài của thí sinh khác! Đương nhiên nếu có làm thì cũng chỉ được một lần, các lần sau thầy cô coi thi sẽ kiểm tra kỹ bức vẽ, nếu thấy có dấu hiệu lưu manh là sẽ bị huỹ tư cách thi vĩnh viễn, thậm chí còn không được dự thi lần sau!
Luôn không hết ngạc nhiên về cách phim thanh xuân TQ phổ biến những kiến thức chống lưu manh, chống tiêu cực xã hội, đồng thời cũng thể hiện ra một thế giới muôn màu, muôn vẻ! Một số phim, như phim này, có chiều sâu tâm lý đáng kể, kịch bản rất ổn, tiếc là vẫn còn một số chỗ hơi gượng ép, cường điệu, thái quá! Những tính cách đa dạng của lứa tuổi, những nẻo đường phát triển cá nhân khác nhau, không ai giống ai, đều thể hiện được trong phim. Như kiểu một người học vẽ mới chỉ có nửa năm mà đã đạt được tiến bộ còn hơn một người có mười năm học vẽ ở Cung thiếu nhi, gây ra một sự ganh ghét không nhỏ trong chúng bạn, chuyện như vậy tôi đã từng thấy khi còn ở tuổi đó! Những nẻo phát triển tính cách đa dạng, yêu, ghét, hờn ghen, giận dỗi, thể hiện được sự phức tạp, phong phú của lứa tuổi! Xem để hiểu vì sao người ta “lớn”, đừng như xã hội Việt, hơn 20 năm sau, trong đám bạn cũ ngày xưa quanh tôi, vẫn còn rất nhiều người cứ mãi không chịu “lớn”! 🙁