thượng thư phòng

Trước xem cái phim Trung Quốc nhan đề: Thượng thư phòng – 上书房 (chữ thượng này viết là , hiểu như động từ, không phải , nên đều đọc là “thượng thư” nhưng nghĩa khác nhau!) Mỗi sáng, vẫn còn chưa đến giờ Mão, các người hầu xách một cái mõ, vừa đi vòng vòng vừa gõ mõ vừa hô to: 阿哥门,上书房喽! A-ca môn thượng thư phòng lâu!, tức là: các hoàng tử, đã đến giờ đi học rồi! Thế là các A-ca lục tục thức dậy, rửa mặt, chải đầu chuẩn bị lên lớp! Đến lớp thì phải chào thầy, nhưng các hoàng tử là những người địa vị cao quý, có người sẽ là Hoàng đế tương lai, không thể thi lễ trước với người bề dưới được! Nhưng mặt khác, đã là sư phụ thì cũng không thể không chào! Thế nên các thầy phải đứng lên, dịch qua một bên chút xíu, để cho các hoàng tử chào! Chào ở đây là chào cái ghế, chào cái địa vị sư phụ, chào cái vai làm thầy, chứ không chào bản thân các ông thầy!

Trò chào xong thì thầy chào lại, cứ thế rườm rà một lúc, xong nghi lễ buổi sáng thì bắt đầu học! Thầy có hai vị, bề ngoài đều “đạo mạo, uy nghi” như nhau nhưng tính cách hoàn toàn khác nhau. Một người xảo trá, thâm độc, và một người nhân từ, đức độ, cách dạy học cũng không giống nhau! Ông xảo trá thì dạy cho các hoàng tử hết sách này đến sách khác, thiên kinh vạn quyển, văn chương lưu loát, biện luận hùng hồn! Người còn lại ra đề đúng một chữ Nhân – , rồi suốt một năm sau đó, các trò chỉ luận về chữ Nhân này, luận đến khi nào phát ngán, phải khóc thét thì thôi! Mới vô đầu phim là đạo diễn đã bắt phải hô khẩu hiệu rồi, đương nhiên chỉ là khẩu hiệu thôi, nhưng cũng có nghĩa lý của nó: 立身以至诚为本,读书以明理为先。– Lập thân dĩ chí thành vi bản, Độc thư dĩ minh lý vi tiên – Làm người thì chân thành là điều căn bản, Đọc sách thì hiểu rõ nghĩa lý mới là tiên quyết!

Ludmila Zykina

Chương trình âm nhạc… đầu tuần, một điệu valse chậm – Xe đưa thư tam mã, dân ca Nga, đây là một bản dân ca thực sự, không phải là một nhạc hiện đại vì quá phổ biến nên một cách tự nhiên, tự biến thành loại “dân ca mới” trong nhận thức của đại chúng. Tuy gọi là valse chậm, nhưng đoạn sau tempo được đẩy lên và bài ca chuyển sang một sắc thái khác.

Một thuộc tính của những bản nhạc hay là… tự nó chứa trong đó nhiều màu sắc đa dạng, phong phú, nhiều khi đối nghịch nhau, tùy người trình diễn lựa chọn cách thể hiện cảm xúc, khác với các loại nhạc dở, nhạc rẻ tiền… là chúng nó cứ đơn giản, thô thiển, đơn điệu, đến mức nghe như bị thiểu năng, trì độn vậy! Narodnyy artist – NSND Ludmila Zykina!

trường ca

Facebook nhắc ngày này năm trước, nào ta cùng đếm nhé… “Ngoài kia bao nhiêu câu ca tình nhân thở than…” mới câu nhạc đầu tiên đã 20 nốt rồi, câu dài như thế, đương nhiên có nhiều cách đếm khác nhau, nhưng cứ tạm tính như thế đã. Một ví dụ khác: “Giải phóng Điện Biên, bộ đội ta tiến quân trở về… miền Tây Bắc tưng bừng vui”, những 22 nốt nhé!

Nên những loại đếm câu có 4 ~ 6 nốt là em không nghe, câu cú cụt lủn, ý tứ nghèo nàn, cảm giác “chưa ra đến chợ đã hết tiền”! Và cứ đếm máy móc thế thôi! 😀 Câu ngắn, đó là ám ảnh muôn đời của nhạc Việt, làm sao cho câu dài, ý tứ phong phú, sâu xa, nhưng làm không được! Nên ai đó cứ phải lấy bút hiệu là “Trần Trường Ca”, mơ mộng mãi thôi!

toạ thực sơn băng – ngồi ăn núi lở

Bao nhiêu khai thác, xây dựng, kinh tế, phát triển các kiểu, tạo ra bao nhiêu thứ phồn vinh giả tạo, rồi cũng sẽ phải trả lại hết mà thôi, trả đủ cả vốn lẫn lời, không thiếu một đồng cân nào! Không ở đâu chạy thoát, khắp tất cả các vùng miền Bắc, Trung, Nam, từ thành thị cho đến vùng sâu vùng xa. Tất cả là do khai thác tài nguyên và xây dựng hạ tầng mà ra!

Trung Quốc cũng thiệt hại do bão Yagi, nhưng chỉ 4, 5 người chết (ít nhất báo cáo là vậy). Cho thấy hạ tầng, môi trường làm kỹ lưỡng, nên ít thiệt hại hơn. Em lặp lại một ý đã nói mấy năm trước: tất cả đều là do… “ăn ở” thôi, 100 triệu dân, chỉ vấn đề “ăn” với “ở” thôi là đủ: 坐食山崩 – toạ thực sơn băng – ngồi ăn núi lở! Tất cả là hiểu theo nghĩa đen trần trụi nhất!

FaceID

Chuyện này đã manh nha từ ít nhất 20 năm trước, cái thời còn webcam đơn sơ là đã bắt đầu có rồi. Đó cũng là lý do vì sao tôi không bao giờ xem FaceID là an toàn! Trong clip, một con ma-nhơ-canh nhại lại điệu bộ mặt của một con người, cái này đơn giản là theo dõi các face-gestures – động tác, biểu cảm trên khuôn mặt và điều khiển con robot làm theo.

https://www.facebook.com/reel/1488288595147537

Clip vẫn còn hơi thô, nhưng đã cho thấy khả năng rõ ràng, nếu tội phạm muốn giả FaceID ai đó là chúng nó sẽ làm được! Em nói nếu Phương Tây không nghĩ ra được một cái gì siêu viễn tưởng, kiểu công nghệ đến từ tương lai mấy trăm năm sau, còn không thì từ robot, tự động hóa, năng lượng, xe cộ, vật liệu mới, tất tần tật, TQ đều sẽ làm được và vượt qua!

bách việt

Gần đây thấy có các phong trào phục cổ, cổ phục, cổ phong… tuy việc tìm hiểu quá khứ là cần thiết, nhưng cũng thấy có một số rất đông dạng “vĩ cuồng”, ngáo ngáo. Tôi gọi đây là loại “khảo cổ”… đào lên không thấy gì cả, nên kết luận rằng… ngày xưa người Việt cổ đã dùng mạng không dây! 😀 Đơn cử là cái trào lưu “Bách Việt”. Bách Việt là cách sử cổ TQ gọi chung các vùng đất phía Nam sông Trường Giang, đó là kiểu “tập hợp” chung chung, một cái “umbrella – term” bao gồm rất nhiều nền văn hóa khác nhau: Dạ Lang, Mân Việt, Điền Việt, Nam Việt, Lạc Việt, etc… thậm chí cả nước (Ngô) Việt ở vùng Chiết Giang, Thượng Hải bây giờ. Đó là những “quốc gia” có rất ít liên hệ với nhau, thành phần chủng tộc, văn hóa, ngôn ngữ hoàn toàn khác nhau, một số đã là nhà nước phong kiến tập quyền, một số vẫn là mô hình bộ lạc, một số đã có chữ viết hay dùng chữ Hán, một số còn chưa có chữ viết, một số đã dùng lưỡi cày đồng, lưỡi cày sắt, một số còn… chọc lỗ tra hạt.

Thế nhưng một số ông “Việt…” thì tìm cách chứng minh rằng Bách Việt đã là một nhà nước thống nhất trên toàn bộ vùng phía Nam sông Trường Giang, do đó, cho nên, vì vậy, suy ra, ta có… VN là đại diện chính thống của Bách Việt, do đó, cho nên, vì vậy, suy ra, ta có… một dải suốt từ Quảng Đông, Phúc Kiến, đến tận Thượng Hải đều là của VN cả! Chưa dừng ở đó, các bố còn tự sướng, nói một hồi thì Kinh Dịch, Lạc thư Hà đồ, chữ Giáp cốt đều là sản phẩm của Việt tộc, nói một lúc nữa thì tất cả thành tựu đều do người Việt phát minh ra, người Hán chỉ ăn cắp thôi! Xưa toàn rừng núi, đường sá chưa có, đi bộ suốt một ngày chưa được 30km, ấy thế mà vẫn cố xây dựng Bách Việt trở thành một “quốc gia” thống nhất, rộng lớn đến nhiều ngàn km. Muốn có quốc gia, phải có kinh tế, sản xuất, xây dựng, hậu cần, giao thông, vận tải, phải có chữ viết, sách vở, tư tưởng, .v.v… Đóng trên người mỗi cái khố, chữ viết còn chưa có, gọi là “mù chữ” không sai, nhưng lại cuồng vô đối!

Toàn các bố mới leo núi có trăm mét đã thở không ra hơi, bơi mấy chục mét đã chìm nghỉm, mà ngồi “claim – đòi” đất nhiều ngàn km tận Thượng Hải mới vừa lòng, đúng ngáo! Đã là thời buổi nào mà còn mị dân bằng những trò như thế, sang TQ mà xem, họ ném các bằng chứng khảo cổ vào mặt, nhiều đến ngu người luôn! Mà những thằng ngáo, dở nói nhảm để làm gì, bản chất của sự việc là gì!? Thực ra rất đơn giản, giả sử như bọn buôn người muốn bán mấy em gái trẻ vào động karaoke thì làm sao? Chúng nó vẽ ra một cái cuộc sống hưởng thụ, bỏ ra một tí tiền để dẫn dụ, đến khi ăn quen, làm không quen thì tự bán mình thôi! Và những thủ đoạn “buôn người” chúng nó đều như thế, cứ vẽ một chặp thì toàn thành đĩ điếm, lưu manh cả. Hại chết một dân tộc cũng theo cùng một cách, vẽ ra những thứ hão huyền, xàm xí, đánh vào những “cái tôi” thiểu năng, muốn ăn mà không muốn làm, đánh vào những mối liên kết xã hội, đến một lúc căn cơ không đủ thì tự nó sập thôi!

Đã ở nước ngoài mấy chục năm, đã xem thiên hạ sống thế nào, sao vẫn thiểu năng ngu xuẩn vậy?! Thực ra chúng nó không ngu đâu, chỉ vì “quan thầy” chúng nó bảo phải làm như thế, vì các “bài” chúng nó dạy nhau như thế, đánh vào số đông là phải vẽ ra những thứ viễn vông hư ảo, chứ dân trí đang lè tè ngọn cỏ như vậy, nói chuyện đúng đắn là họ không nghe đâu, phải đơm đặt những chuyện càng hạ cấp, càng kích thích càng tốt! Quan trọng nhất là phải đánh vào “cái tôi”, phải cho họ một cái “bầy đàn” để dựa dẫm, một miếng bọt nước để bám vào, phải làm cho họ cảm thấy có “giá trị”, dù là loại giá trị “bánh vẽ”, “tôi đúng”, “tôi biết”, “tôi hơn người”. Thời xa xưa mấy chục mấy trăm năm trước, nói điêu, gian dối người ta khó phát hiện, và lâu thấy hậu quả, chứ thời đại thông tin và thay đổi chóng mặt ngày nay, gian một chút là hậu quả nhãn tiền ngay! Quan trọng nhất vẫn là “dân trí”, người ta đã đi đến tận đâu đâu mà mình vẫn ngồi đây ôm mãi những điều hư ảo!

Ornithopter

Ornithopter là thiết bị bay vỗ cánh như chim, trong clip là kỷ lục thế giới thiết lập bởi một nhóm nghiên cứu ĐH Bắc Hàng TQ, “con chim” bay liên tục 1h 31′! Thực tế trên thị trường từ 2, 3 năm qua đã xuất hiện loại đồ chơi “RC Bird” – Chim điều khiển từ xa, vỗ cánh bay y như chim thật! Kiểu này mà ứng dụng vào quân sự thì các hệ thống AI, nhận dạng sử dụng hình ảnh là bó tay, không thể phân biệt được đâu thật, đâu giả!

Thương mại điện tử

Từ chuyện đi bơm 2 cái lốp xe… giá như người thợ sửa xe bảo ở đây không bơm xe thì chẳng có gì để nói, anh ta xách cái ống ra, nhìn nhìn rồi bảo: anh ơi, em mở không nổi 2 cái nắp van! Là mình biết nó cà khịa rồi, nhưng tính không thích nói nhiều, tự đi mở 2 cái nắp van cho nó bơm, xong đưa 5 ngàn, nó đút túi rồi bảo: 5 ngàn là em lấy rẻ đó! Mình cũng éo biết nói gì luôn, cứ nhìn như vào khoảng không trống hoác vậy, đi luôn chứ biết nói gì nữa!? Không phải chỉ là cái thái độ lao động, làm ăn như thế người ta cạch, lần sau không ghé nữa! Thái độ làm việc vẫn là chuyện nhỏ, cái chính là tâm địa bất ổn, một tâm lý kiểu… Chí Phèo, chỉ có ăn và phá, không làm được cái gì cho ra hồn, nhưng cứ muốn làm cha thiên hạ! Nói thì mọi người bảo chỉ là một cái ví dụ cá biệt, không cá biệt đâu, đinh vẫn rải đầy đường đấy thôi, và muôn ngàn những kiểu tệ nạn, vừa ăn cướp vừa la làng vẫn tràn đìa khắp xã hội! Có vô số những thằng rảnh không làm gì, chờ chực cơ hội ai đó xúi bẫy để làm trò lưu manh vặt!

Đến chuyện thương mại điện tử… xưa các trang như Lazada, Shopee cũng đầy hàng kém chất lượng, nhưng ngày càng tốt hơn, đã có những người bán hàng gian bị khóa tài khoản! Đến một lúc người ta bỗng dưng nhận ra rằng, hóa ra suốt mấy chục năm nay toàn bị lừa bởi đám gian thương, nhập hàng TQ chất lượng thấp về bán với giá cao! Tuy không thể nói rằng các trang thương mại điện tử đã đủ tốt, đủ hài lòng, nhưng ít ra giá cả niêm yết công khai, không có tình trạng hét giá, mặt hàng nhiều chủng loại để lựa chọn! Mười năm trước, tôi đi mua vải sợi carbon để đóng xuồng, loay hoay hơn 2 tháng chưa có hàng, giờ thì có khi chưa tới 2 ngày! Hàng giao từ Thượng Hải mất cỡ 5~7 ngày, từ Thâm Quyến mất khoảng 3~4 ngày, còn những mặt hàng phổ thông thì họ đã buffering – trữ sẵn ngay tại VN, giao ngay trong ngày! Phải có ai đó giảng giải, áp đặt cách thức, lề thói thì người Việt mới làm, còn không thì chúng nó còn bận đấu tố, tính kế nhau và làm nhiều trò khỉ khác!

olympic

Mặt cúi, mặt nghiêng, mặt ngoảnh sau,
Quay theo tám hướng hỏi trời sâu.
Một câu hỏi lớn, không lời đáp!
Cho đến bây giờ mặt vẫn chau!

Chính là khẳng định vị trí số 2, ngấp nghé vị trí dẫn đầu! Kỷ lục thế giới mà bị phá những 0.4 giây thì ai cũng phải tâm phục khẩu phục, mà đánh ngay vào chính điền kinh, bơi lội, những môn được xem là trọng yếu, cốt lõi của Olympic! Kiểu này, trong tương lai gần, chuyện Trung Quốc vươn lên dẫn đầu thế giới là hoàn toàn có thể dự báo được!

Thực tế đã ngang với Mỹ về số HCV, tạm giữ ngôi nhì do kém số HCB! Dân tộc như thế, nói được làm được, còn tại sao VN vẫn là con số 0 tròn trĩnh, còn không tự luận ra được ngu chỗ nào! Tại sao XH toàn loại bệnh hoạn, không bệnh thì cũng… hoạn! Haizza, mấy câu hỏi này, những pho tượng chùa Tây Phương không biết cách trả lời… 🙁

trùng thất

Tôi gọi đây là trào lưu “đĩ miệng”, tiếng Việt kỳ diệu cc!!! Những thể loại hư ảo, cứ dùng mãi những ngôn từ như thế sẽ mất đi nhận thức về cái thật mà chạy theo những thứ đồng bóng! Cũng giống phần lớn cái loại “nhà thơ” VN hiện tại vậy, huênh hoang một mớ rỗng tuếch, còn không tự luận ra được ngu chỗ nào! Dần dần nó hình thành nên một cái “nghiệp”: chữ nghĩa không có nội dung, và quan trọng hơn, là không thực hành được, không có sự trì định, công phu để biến nó thành giá trị thực!

Cứ mãi như thế, đến một lúc con người sẽ bị chẻ ra làm đôi: sau một hồi ngáo ngáo với những ý nghĩ vọng động, tào lao, họ sẽ quay về đối diện với con người thật xàm xí bên trong! Và cứ thế, tiếp tục hoang mang không biết bám víu vào đâu, ai nói gì cũng tin, nhưng không thực sự hiểu, làm và kiên định được điều gì! Vì thế nên ngay từ xưa, tôi đã luôn cho rằng, nói một lời đơn giản phải cho thật tường tận, đúng đắn, một từ, một câu mà còn không hiểu thì đôi khi không cần phải nói nữa!