bạch lạp truyền kỳ

gay từ thời Đường, Trung Quốc đã có “công nghệ” sản xuất nến với sản lượng thường niên đạt hàng chục ngàn, thậm chí có thể đã lên đến hàng trăm ngàn tấn, tạo nên một ngành kinh doanh lớn! Mọi người thường nghĩ nến làm từ sáp ong, nhưng bao nhiêu ong, bao nhiêu sáp cho đủ!? Cũng gần tương tự như trồng dâu nuôi tằm, thu hoạch kén tằm để ươm tơ dệt lụa vậy! Họ trồng một thứ cây, và nuôi một loại côn trùng giống như rận trên cây đó, côn trùng này sinh trưởng và tạo kén trên thân cây! Thu hoạch kén này sẽ có sáp trắng làm nến trắng! Và sau đó là xây dựng thành nông trại lớn, sản xuất ở quy mô công nghiệp!

Có cơm ăn, áo mặc rồi, lại có nến để ban đêm đọc sách, “thập niên đăng hoả – 十年燈火“, thời gian dài như thế thì dân trí nó mới lên được. Sản xuất được với số lượng lớn, giá thành rẻ thì mới tạo ra được hiệu ứng làm thay đổi xã hội: có thêm nhiều người thắp đèn đọc sách (hoặc có thêm nhiều người thức đêm đánh bạc 😀 ). Về loại cây, nguồn phương Tây ghi nhận: privet – nữ trinh – 女贞, nguồn Trung Quốc ghi nhận hai loại cây đều có thể dùng được: một là nữ trinh, hai là một loại tần bì (ash). Mà tần bì có tên tiếng Hoa là: Bạch lạp thụ – 白蜡树, riêng cái tên “Bạch lạp – sáp trắng” cũng đã nói lên việc cây trồng chủ yếu để làm gì!

tàu bay giấy

ái này hay, y như con nít làm “tàu bay giấy”, cắt giấy làm đồ chơi chứ có gì đâu, đơn giản vô cùng, dùng hồ dán lại, dùng dây và băng keo buộc lại, rồi gắn thêm cái động cơ điện Lego, thêm cái mạch điều khiển Raspberry PI nữa là xong, bay xa đến 120 km! 😃 Đương nhiên mình “đơn giản hoá” vấn đề như thế, nhưng thực chất cũng… gần như vậy, không quá khó để chế tạo! Quan trọng là phải rẻ, có thể chế tạo nhanh với số lượng rất lớn, làm thành bầy “châu chấu” tấn công đối phương. Dĩ nhiên đây là thiết kế dã chiến, để có thể sản xuất trong điều kiện kỹ thuật tối thiểu của chiến trường, chứ nếu đã có máy móc, hạ tầng công nghiệp đầy đủ thì chả ai làm vậy, đúc nhựa nhanh hơn nhiều…

Cũng như bầy UAV tấn công căn cứ không quân Nga tại Syria mấy năm trước, Nga chặn được hết, nhưng nếu tấn công với hàng trăm UAV thì chắc cũng sẽ bó tay! Đó cũng là UAV tự chế, thô sơ do các nước phương Tây hỗ trợ chế tạo, sử dụng toàn các cấu kiện thương mại phổ biến trên thị trường, nên việc truy vết nguồn gốc rất khó khăn! Thế rồi chúng nó đi lu loa, vu vạ nước khác là “tài trợ khủng bố”! 😃 Cũng y như Palestine vậy, giờ xem như bị Israel kiểm soát toàn bộ, lâu lâu bắn vài quả đạn cối thì Vòm Sắt chặn hết, tầm bắn quá ngắn nên sẽ bị dò ra và tiêu diệt ngay! Nếu từ ngoài 100km mà phóng số lượng lớn UAV vào, dù là loại đơn giản nhất, ngu nhất, thì hình thái cuộc chiến đã khác!

dân tộc tính, 2

à thế là, cái “dân tộc tính” tính cố hữu đó, theo chân các đợt di cư của người Việt, lan toả khắp nơi và trở thành một “thương hiệu toàn cầu”. Vì lịch sự người ta không nói thẳng ra thôi, chứ ai cũng thấy, hiểu rõ, một sắc dân gì đâu mà vừa không hiểu chuyện, vừa chẳng làm được việc gì cho ra hồn, hay nhiễu sự những chuyện lảm nhảm, thường có những yêu cầu rất vô lý, và cứ hở ra là giở trò lưu manh vặt! Em biết nói ra như thế sẽ bị ăn gạch đá, nhưng em cứ phải nói, số đông nó như thế, dĩ nhiên phải loại trừ, vẫn có một số ít khác! Như ngành IT, phần mềm, cứ nói người Việt là người ta nghĩ ngay đến lừa đảo, nằm trong top đầu của thế giới về các trò lừa gạt trên internet, đến độ nhiều khi không dám nhận mình là người Việt, và em nghĩ các ngành nghề khác cũng y vậy! Đến lúc phải nhìn cho rõ cái “dân tộc tính” ấy, về bản chất, nó là một sự sợ hãi lớn lao!

Cái nỗi sợ “không bằng được người” sâu thẳm bên trong ấy khiến con người bị “co cứng, xơ cứng” lại, không chịu nhìn ra bức tranh rộng, không chịu thấy sự phong phú của cuộc sống! Cái sợ ấy khiến họ không dám, không muốn chấp nhận bất kỳ điều gì khác biệt! Chính vì sợ nên mới xây dựng một vẻ ngoài hùng hổ, tự tin, nói năng như đúng rồi, luôn luôn có ngôn từ để ứng đối, nhưng kỳ lạ thay, vì chỉ giả vờ thế thôi chứ bên trong trống hoác nên ai nói gì cũng nghe, ai đưa gì cũng tin! Bất kỳ điều gì đánh vào cái “tôi”, cho họ một chút tự hào, tự mãn là vơ lấy, cố sống cố chết bám vào đó! Vì “sợ hãi” nên “co cứng”, vì “co cứng” nên thành ra “cố chấp”, từ “cố chấp” trở thành “cố cùng”… Nhiều người không dám nói ra điều đó, chứ em gặp quá quá nhiều rồi, nhiều đến mức nhàm chán! Nhìn thẳng vào cái tâm, đó chẳng qua là một sự sợ hãi to lớn và thảm hại! 😢😢

không chịu lớn

ua câu chuyện, càng khẳng định về “cái tôi” mãi không chịu lớn, suốt đời làm con nít của người Việt! Cái anh chàng V kia, thấy ngay là một anh ranh vặt: nhìn ra ngay một cơ hội để “chứng tỏ, thể hiện một điều gì đó”, nhưng một chút “bận tâm” để tìm hiểu toàn bộ bối cảnh cũng không có! Mình chả ưa gì anh TT, cứ nói thẳng ra như thế, nhưng chuyện nào ra chuyện đó! Là mình thì thậm chí éo thèm giải thích gì cả, ở đời không phải chuyện nào cũng có thể giải thích trong 2, 3 câu mà xong được, và tôi cứ không nhường vé đấy, làm sao nào?! Chả quan tâm gì chuyện MXH, chỉ mượn câu chuyện để nói về cái “không lớn” của người Việt!

Không chịu quan sát bức tranh toàn cảnh, lúc nào cũng tìm cách thể hiện ta đây! Cái “nhanh nhảu đoản” về hành xử đó thực ra là che dấu một cái “tâm” bất an và sợ hãi: sợ bị bỏ lỡ, sợ không hiểu biết, sợ không thích ứng với hoàn cảnh! Nỗi sợ hãi vô cùng lớn, nhưng không biết cách xử lý một cách đúng đắn! Thay vì lùi lại một bước, tìm cách quan sát toàn cục, họ chọn cách lấp liếm nỗi sợ bằng cách phải ngay lập tức chứng tỏ “tôi đúng”, phải “vớ lấy cái bọt” gần nhất! Rồi từ “nhanh nhảu đoản” đến “lưu manh vặt” chỉ một bước không xa! Đương nhiên vì đám đông như thế, nên sẽ sinh ra một lũ lưu manh biết cách triệt để lợi dụng điều đó!

Nên nói lại điều đã nói nhiều từ trước: tâm thức người Việt như đứa trẻ chưa lớn! Nói cho đúng thì vẫn có lớn, nhưng lớn kiểu “thánh Gióng”, trong tình huống nguy ngập, khi chống ngoại xâm (ăn bảy nong cơm, ba nong cà, phổng phao lên trong một lúc nào đó”). Chứ không hề lớn ở phương diện luật pháp, ý thức cộng đồng, không hề lớn ở phương diện giá trị cá nhân, suốt ngày cứ “tôi thế này, người khác thế kia”, tìm cách nâng mình lên bằng cách đạp người khác xuống bằng những trò lưu manh vặt! Em là em cứ nói thẳng ruột ngựa ra như thế, vì những sự mông muội, điên loạn của mạng xã hội và của người Việt sẽ còn lặp lại mãi!

minh kính

Bồ đề bản vô thụ, Minh kính diệc phi đài…
菩提本無樹,明鏡亦非臺。。。

iểu theo một nghĩa nào đó, sách là một tấm gương, người ta đọc sách chẳng qua là một hình thức tự phản chiếu tâm hồn mình! Cách nói: “một tấm gương để noi theo” là sai hoàn toàn về ngữ nghĩa, vì thực ra khi soi gương, người ta chỉ thấy chính mình trong đó mà thôi! Có nhiều người cũng có đọc, có soi đấy, nhưng không có sự vận động, biến đổi nội tâm, rút cuộc cũng chỉ trở thành máy photocopy! Nếu hiểu theo nghĩa đó, soi một tấm gương xấu, gương méo có thể gây ảo giác, loạn thị, loạn thần! Và khoe nhà có hàng ngàn cuốn sách cũng giống như kiểu nói rằng: tôi đẹp là vì trong nhà có hàng ngàn cái gương!

Thực chất, bạn chỉ cần 1, 2 cái mà thôi, có khi chả cần cái nào! Ấy nhưng thời buổi tiêu dùng, chúng nó cố gắng bơm vào đầu bạn cái suy nghĩ rằng mua càng nhiều gương càng tốt! Đã có rất nhiều người mua thật nhiều gương và sau đó tìm cách… chịu đựng nó, tìm cách vẽ ra vô số khuôn mặt biến ảo và phản chiếu lấp lánh trong đó! Đến lúc chịu đựng hết nổi rồi thì sẽ biết là… đập mịa nó gương đi có khi tốt hơn, nhất là với tình trạng hàm lởm, hàng chợ, hàng độc hại, nhảm nhí phổ biến, tràn lan như hiện nay! Ảnh: đến tận giờ tôi vẫn đọc, chủ yếu là trên Kindle cho đỡ hại mắt, và mỗi năm chỉ đọc 1, 2 cuốn thôi, không nhiều hơn!

hồi quy

á ơi, đúng vào cái môn ghét và dốt nhất thời đại học, xác suất thống kê (XSTK), nào là hồi quy tuyến tính (linear regression), nào là định lý Gauss – Markov, nào là phương sai (variance) và hiệp phương sai (covariance), nào là đa cộng tuyến (multi – collinearity)… Thuật ngữ toán học thì mình khá rành về phần hình, số, và đại số, nhưng những phần khác thì nói chung là mù… Hơn 20 năm sau khi rời đại học, lại rơi vào cái môn XSTK trời đánh… 🙁

Ở Việt Nam, trong giảng dạy các ngành, Toán khác hẳn với tất cả các môn còn lại ở chỗ… nó đã xây dựng được một bộ thuật ngữ tiếng Việt tương đương, tương đối đầy đủ và hoàn chỉnh… Và xin nói để các bạn cùng biết, mỗi một khái niệm “đơn giản” kể ra trên đây, phát biểu vô cùng đơn giản, ngắn gọn, nhưng cần nhiều năm để hiểu, để “ngộ” nó… Cho đi lại từ đầu, chưa đi vội về sau, xin đi từ thơ ấu, đi vui và bên nhau… (Kỷ niệm – Phạm Duy)

Kỷ niệm - Thái Thanh 

serenity-2, part 7

est rolling with my newly – built Serenity – 2, just a few hours on water is better than any other types of therapy / detox. (On a side note: me in the video look more and more quite like Trotsky! 🙂) Serenity – 2 has, compared to the previous build, one more centimeter of freeboard, its aft – deck is also higher, but the font – the deck profile has been reduced cross – sectionally. So, it’s not easier or harder to roll, just feel quite the same. Once the minor leak was detected and fixed, the two for – n – aft compartments are absolutely dry, not a single drop of water gets in even I was rolling for more than an hour. I’m more than happy with that, knowing that your storage would be water – proof and safe!

But even more important is that you know your “positive – buoyancy” is safe – guarded, once you’re out there “in the blue” (not now, still “in the brown”!) Well, unless the hull is breached, but if that’s the case, it’s yourself, not the boat anymore, that is to be worried about. Some people would like to stuff the boat with foam or inflatable bags to reserve buoyancy, but in my case, that’s not really feasible, having to carry a considerable – amount of provision, there’s not any storage space to spare! Watching the video, I’ve noticed how small the kayak has become, there’re quite some differences between 15.5′ and 18′. Will try to have some longer paddling in the upcoming weeks, to get to know the boat better!

To be updated…

kỷ sở bất dục

ột nền báo chí, dịch thuật và sách vở vay mượn, chắp vá, lôm côm và nham nhở! Dịch đa phần từ tiếng Anh sang thì câu văn trúc trắc, tối nghĩa, và phần lớn các trường hợp, cho thấy là cũng chẳng hiểu gì văn bản gốc. Kỹ năng tiếng Anh và tiếng Việt đều ở mức làm người đọc cảm thấy sợ hãi, vì thứ “cơm sống” đó ăn vào chắc chắn sẽ bị “sình bụng”. Nhưng đó chưa phải là điều nguy hiểm nhất, nguy hiểm nhất chính là la liếm, vay mượn, đem những vấn đề xa lạ ở đâu đâu về VN, rồi tự cho là mình hiểu biết, mình giỏi! Tất cả không giấu được một thực tế chính là vì bản thân trống hoác, không tự suy nghĩ được cái gì, không tự tạo ra được nội dung riêng biệt, nên bạ đâu cũng vay, mượn, copy, xào xáo một cách thô thiển và sống sượng!

Nhìn vào những gì thể hiện, có vẻ như đó là một sự khiếm khuyết và bất an về tri thức, nhưng thực ra không phải vậy! Sự khiếm khuyết và bất an… thực chất nằm ở tầng đạo đức cộng đồng! Lúc nào cũng phải “hoạt ngôn”, “bao biện”, “chống chế”, vì đã có điều gì đó sai, vì bên trong có gì đó không ổn! Nên cứ phải luôn “bao bọc” bản thân bằng ngôn từ, bằng những mớ thông tin lảm nhảm! Đó không phải là sự theo đuổi kiến thức đích thực mà chỉ là sự “loè người”, tìm cách “dẫn dắt” người khác bằng ngôn từ tào lao, vớ vẩn! Đó là sự “giấu dốt” bằng cách tung hoả mù thông tin, tương tự như việc chụp ảnh “loà sáng” để xoá hết mụn, nếp nhăn vậy! Về sách vở, không cần phải đọc quá nhiều, chỉ một vài quyển nhưng đọc kỹ có khi là cũng đã đủ rồi!

XH vận hành bằng giá trị tin tưởng, tin cậy, chứ không phải bằng “trí thức giả danh”. Những chuyên môn “triết học”, “khoa học” là của các tạp chí chuyên ngành, không cần và không thể là “thức ăn đại chúng”! Tự nhìn vào bản thân mình đi, mọi suy nghĩ, nội dung đích thực đều xuất phát đều từ sự quán chiếu, quan sát chính mình và người khác! Tất cả bắt đầu bằng một câu đơn giản: Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân – 己所不欲,勿施於人 – điều gì không thích (xảy ra với mình) thì đừng làm nó cho người khác! Một câu đơn giản, nhưng là điểm khởi đầu, cũng là điểm kết thúc của toàn bộ nền luân lý cộng đồng, một câu mà nếu hiểu cho rốt ráo thì XH đã không có những “thể loại hai mặt”, những kiểu “tiêu chuẩn kép” cùng những dạng “tri thức giả cầy” khác!

đuổi hình, bắt chữ

ông phu kinh hồn… chữ này là giả chữ in mộc bản, vì xưa in kinh sách thường khắc âm bản trên ván gỗ, mà gỗ thì có sớ! Nên nét ngang khắc mảnh vì thuận sớ, mà nét dọc phải khắc đậm vì nếu không sẽ dễ bị gãy, mòn, nhoè. Tôi biết có nhiều người viết tay chữ Hoa y hệt như máy, kỹ năng đủ để làm giả giấy tờ mà người thường không phân biệt được. Công phu như vậy chưa thấy người Việt nào làm được, mặc dù “múa thư pháp” các kiểu để “loè người” thì “kinh hồn” lắm! Nhân tiện nói về “chữ nghĩa” và “công phu”…

Chữ TQ, mặc dù đã giản lược đi nhiều so với trước, nhưng vẫn còn rất rất khó, phải mất nhiều thời gian học thuộc, ghi nhớ, nghiền ngẫm. Học sinh TQ tốt nghiệp cấp 3, thậm chí là cả ĐH, khả năng cao đưa cho một bài có nhiều chữ khó là… vẫn không đọc được! Thế nên tốt nghiệp ĐH rồi, vẫn phải chịu khó học hành, trau dồi thêm, mở rộng kiến văn, ngoài 30 tuổi mới dám phát ngôn chút đỉnh, chưa nói chuyện trở thành chuyên gia, nghiên cứu này nọ! Không như anh VN, mới học hết lớp 5 trường làng đã chém gió thành bão!

Cái sự khó ấy cũng có tác dụng của nó! Nó đẻ ra những thành phần dân cư “cẩn ngôn, thận hành”, tức là nói năng và làm việc “cẩn thận”. Từ dùng phải cho hết chiều sâu, câu nói ra phải có ý tứ! Cho nên gọi là “thâm Nho” là thế, trong các giao dịch xã hội, làm ăn buôn bán, và tất cả các hoạt động khác, không tính toán sâu xa, không “mưu sâu kế hiểm” thì không phải là người TQ! Có được điều đó là từ căn bản giáo dục mà ra! Nên nhiều khi đơn giản đến mức rỗng tuếch đi chửi người khác thâm nhọ thấy cũng hơi kỳ!

Tự nhìn lại mình, tiếng Việt giống như kiểu một trò chơi “đuổi hình bắt chữ”, ngoài một số sự “nhanh trí, thông minh vặt”, còn thì nội dung trống hoác! Nên… làm ơn, đừng chơi cái trò “đuổi hình bắt chữ” nữa, lâu lâu bắt gặp một vài trường hợp thì còn thấy vui vui, hài hài, chứ chơi nhiều người ta nghĩ mình bị “thiểu năng trí tuệ”, đầu óc không nghĩ ra được cái gì cho có nội dung, nội hàm, toàn những câu chữ lảm nhảm, trơn tuột, nói sao cũng được, và cũng chỉ dùng để nói cho vui, chứ chẳng làm nên được tích sự gì!

mèo, 7

èo thực sự nhạy cảm hơn ta tưởng, và không phải lúc nào cũng giống như vẻ ngoài “bất cần, không quan tâm” của nó! Mèo là một sinh vật đa nghi, lúc nào cũng tìm cách phán đoán ý đồ của chủ nhân! Và mèo cũng thật sự tinh tường, nó dễ dàng nhận ra hành động nào là quan tâm thật sự, hành động nào chỉ mang tính chất “quán tính, thủ tục”. Nhìn từ góc độ đó, mèo thực sự nhạy cảm hơn nhiều so với chó, chó chỉ là một anh chàng “yes man”, nồng nhiệt nhưng ngu ngốc, kêu gì cũng gật!

Có sự khác biệt lớn giữa mèo cái và mèo đực. Mèo cái thường xa cách, khó gần hơn, còn mèo đực dễ bộc lộ cảm xúc của mình hơn, nó nhận thức rõ ràng hơn các bài học, thưởng hay phạt mà chủ nhân dạy, chúng tiếp thu các bài học nhanh hơn, và mèo đực “nịnh, quấn” người cũng khéo hơn! Nhưng dù sao mèo cũng vẫn là mèo, nó không hồi đáp lại bạn một tích cực, chủ động như chó, cũng không có ý thức xã hội rõ ràng như chó, nó luôn luôn ý thức rằng bản thân là một thế giới khác biệt!

Mèo thực sự là một loại động vật cần tình cảm, dù cho vẻ ngoài của nó thường gây ra cảm giác xa cách, bất cần. Không ai chơi với nó, nó sẽ bị stress, không được ra ngoài vận động, nó cũng sẽ stress. Trong ảnh: ku Tom thực sự là rất ghét chiếc xuồng, nó thường đi loanh quanh và tự hỏi không biết đó là vật gì mà “ông chủ” suốt ngày chăm chăm vô đó, thậm chí không chịu quan tâm đến nó một chút xíu! Thực sự, mèo nó “nữ tính, bản năng và nguyên thuỷ” hơn nhiều so với các loại vật nuôi khác!