ivan sereda

hương trình điện ảnh Nga – Xô-viết giữa tuần, phim ngắn 9 phút: “Đầu bếp”… phim làm về nhân vật lịch sử có thật, Ivan Sereda, đầu bếp nấu ăn của một đơn vị tăng thiết giáp Xô-viết, người trở thành Anh hùng lực lượng vũ trang bằng một chiến công hết sức quái dị. Một lần, cả đơn vị đang ở tiền tuyến, Ivan đang nấu ăn ở tuyến sau thì bắt gặp một chiếc tăng Đức đi lạc. Anh ta leo lên chiếc tăng, dùng rìu gõ cong nòng súng…

Dùng áo bịt kính tiềm vọng, không cho tăng Đức thấy đường, dùng rơm hun khói, dùng rìu nện lên xe khiến cho lính Đức nghĩ là có rất nhiều người xung quanh, cuối cùng thì kíp xe Đức quyết định đầu hàng, 3 người súng ống đầy đủ hàng một anh đầu bếp chỉ có cái rìu trong tay! Sau vụ này được phong Anh hùng, nhưng bị chuyển thành lính trinh sát, không cho nấu ăn nữa! Và cũng trùng hợp là Sereda là người Cộng hoà nhân dân Donetsk ngày nay! 😀

la condition humaine

ại dâm và tình báo, đó là cái 2 “nghề” cơ bản, sơ khai nhất của xã hội loài người, đã có ngay từ thời còn là… “vượn người” kia! Không chừng đến thời hiện đại giờ đã liên kết thành tập đoàn quốc tế, len lỏi vào mọi địa hạt của cuộc sống và tác oai tác quái hết sức tự tin! Thực ra quan tâm éo gì chuyện scandal xã hội, chỉ mượn cớ để nói những chuyện khác mà thôi. Đã là con người thì đều có những “nhu cầu” giống nhau! Nhưng không phải vì “nhu cầu” giống nhau mà mọi cá thể người đều giống nhau! Tâm hồn người là một thế giới phong phú đầy màu sắc, nhưng với những thể loại “cặn bã”, chúng nó bị “thu gọn, tối giản” lại chỉ còn 2 thứ đó thôi!

Trở thành một kiểu tâm lý tội phạm rất dễ nhận biết: rình mò và đĩ điếm, loanh quanh chỉ thấy 2 thứ đó vọng ra từ một cái hố trống hoác! Đã “trống hoác” nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ “biết rồi”, lúc nào cũng “cầm đèn chạy trước ôtô”. Thực chất, chúng nó chỉ hiểu được những điều chúng nó muốn nhìn thấy thôi, cái “tâm” chúng nó như thế nào thì nhìn thấy cuộc đời y vậy! Phải nhìn sự việc cho rõ, để trong một xã hội hiện đại, tư cách con người vẫn có chỗ đứng! Đừng để đến lúc, một kẻ chuyên viết các câu chuyện “bia ôm” và la liếm các mẩu tin “dưới gầm giường” từ thời Đường Sơn quán và Năm Cam bổng dưng trở thành… “nhà viết sử”, kiểu… “Bên thắng cuộc”! 😃

hoả tuyến

hương trình phim ảnh Xô-viết cuối tuần… có người hỏi tại sao mình lại thích phim ảnh LX cũ và Nga mới… đương nhiên ngoài các yếu tố lịch sử, văn hoá, xã hội, âm nhạc… kể ra thì nhiều lắm, nhưng trước hết, phim ảnh cũ cho mình cái cảm giác, từ dùng như người ta hay nói là: sense-of-purpose, một cảm giác sống có mục đích.

Nhớ lại một thời cuộc sống khó khăn hơn bây giờ nhiều, nhưng chính vì thế mà con người ta tập trung tâm trí vào những việc quan trọng, không có thời gian, không có phương tiện để mà “rửng mỡ” như XH hiện đại, một đám lao nhao nhiễu sự, một lũ lau chau ngoài “cái tôi” to vật vã và thiển cận ra chẳng còn tự thấy được cái gì khác… 😢

mèo – 4

ang làm việc thì ảnh leo lên, khều khều, kéo kéo tay mình ra, xong gối đầu lên ngủ ngon lành, đôi khi còn dùng 2 chân trước ôm chặt lấy tay mình để không cho rút về! Nhiều khi bận làm, không thể cho ảnh mượn tay được, là ảnh dỗi, lao vào cắn (cũng chỉ cắn đùa thôi).

Thái độ kiểu: giờ có cho bố mày mượn tay không thì bảo!? 😃 Đang xem có cách nào bớt ăn, tăng vận động, không thì béo phì mất, suốt ngày chỉ có ăn và ngủ thôi! Haiza, nói thì cũng phải tự nhìn lại bản thân chủ nó, suốt ngày cũng chỉ ăn, ngủ và code thôi, đã lên đến 80kg rồi! 😢