Lê Quý Đôn sailboat

An update to a previous post on Vietnam Navy training sailboat, construction and fitting are by now almost completed, delivery is estimated sometime next month in Cam Ranh port. The boat is named “Lê Quý Đôn”, after Vietnam 18th – century prolific scholar and polymath, can see it clearly at the boat’s bow, still not sure which number (HQ – xx) would be assigned to this Naval training vessel. To be honest, I’m feeling envy with those 30 Vietnamese sailors being trained onboard that watercraft!

One may wonder what’s the role of sailboat training in modern naval warfare, where ones sit in air – conditioned rooms, in front of LCD displays, with high – tech missiles at their fingers’ control? First, sailboat training help forging a sailor’s strength, moral and will, second, it equips the soldiers with skills: rowing, swimming, other survival skills… so that in the worst case that could happen to their ship, they know that they could still survive. That would bring more confidence for them to do the utmost into a naval battle.

Thông tin thêm, tiếp theo 1 bài trước về con tàu buồm huấn luyện của Hải quân Việt Nam. Quá trình đóng và trang bị tàu đã gần như hoàn tất, sẽ chuyển giao cho phía Việt Nam vào khoảng tháng sau ở cảng Cam Ranh. Con tàu sẽ mang tên “Lê Quý Đôn”, đặt theo tên học giả uyên bác người Việt sống vào thế kỷ thứ 18th, tên đó đã được sơn rõ ràng ở mũi tàu, nhưng hiện chưa rõ là con tàu sẽ mang số hiệu (HQ – xx) nào. Thực lòng mà nói, tôi đang cảm thấy ghen tị với 30 thuỷ thủ người Việt đang được huấn luyện trên tàu!

Sẽ có người hỏi tại sao lại dùng tàu buồm, trong chiến tranh hiện đại, mọi người ngồi trong phòng máy lạnh, trước màn hình LCD, chỉ nhấn nút một cái là các tên lửa công nghệ cao được phóng đi. Để trả lời, đầu tiên huấn luyện thuyền buồm sẽ giúp rèn luyện thể lực, tinh thần, ý chí cho học viên. Thứ hai là trang bị cho họ các kỹ năng: bơi lội, chèo thuyền, và các kỹ năng sinh tồn khác… để nhỡ khi tình huống xấu nhất xảy ra với con tàu, thì các thuỷ thủ vẫn còn cơ hội sống sót. Chính những kỹ năng đó mang lại sự tự tin, giúp họ dám liều mình trong chiến trận.

the blue lagoon

The 80s again, another film that I’d seen when I was a young boy, and liked it very much: The Blue Lagoon. Broadcasted on Vietnamese (analog) TV under the title: Eo biển xanh, the film was a strange phenomena, in an extremely closed and strictly censored environment as Vietnam as of the 80s. It’s the 1980 adaptation from the book of the same name, there’re many other adaptations as well: 1923, 1949, 1991, 2012…

The Victorian era, two children shipwrecked alone on a tropical island. They thrive on the bounty of jungle and lagoon, the boy grows tall, the girl beautiful. When their love happens, it is as natural as the sea, and as powerful. Despite its extreme nudity, negative reviews, quite low rating etc… (which I only know by now), back then, I simply did (and still do) just love it! To know why, see the movie screenshots below!

bambino

Il ya toujours un sourire de plaisance sur mon visage en écoutant cette vieille (1956) chanson de Dalida. Et c’est deja très longtemps que nous étions comme ça, un(e) petit(e) Bambino / Bambina, naïvement (et profondément) tombé amoureuse… Regardez la vidéo pour voir la vraiment vivante, aimable Dalida… Je peux seulement dire: Ta musique est plus jolie que tout le ciel de l’Italie…

đồng hoà, june 2015

Mắt được thấy dòng sông ra gặp bể,
Ta với mẻ thép gang đầu, là lứa trẻ sinh đôi!

Someone eventually turns on the tap, and the rainy season is officially here, it comes so late this year. I haven’t had the best physical preparation, been quite busy for the last couple of weeks, but can’t wait anymore to start the long – planned trip. Saying to myself: just do it, go out there, play it “safe and sane”, for whatever the nature might throw at you. I started my trip to Đồng Hoà, the small town – let opposite of Vũng Tàu on the other side of Gành Rái bay, 4:30 AM, June 16th.

The lunar phase is Waxing Crescent (unlike last year, it was Full Moon), tidal coefficient is in [80 ~ 90] range, a high value (not extremely high), but I don’t really care about them anymore. The general plan is going through Lòng Tàu river to Gành Rái bay (40 km) then 20 km on sea to reach Đồng Hoà. The next day would cross Đồng Tranh bay, then make it through Soài Rạp river back to Sài Gòn (55 km). The area is a complex joinery of many rivers, in essence, going around the Cần Giờ mangrove biosphere reserve.

DAY 1

Leg 1

The trip starts smoothly as I expected, speed increases gradually as the tide was coming to help: 6.5, 7.0… 9, 9.5… 11, 11.5, 12… top at 13 kmph, that’s really good. The tide is not as strong as last year, but my HW – 3 kayak goes faster. The Lòng Tàu river is narrow and deep, fast running water with some large, dangerous – looking whirlpools, but that’s all. I finish the first 20 km one hour sooner compared to last trip, which is quite obvious since I paddle now a better kayak, not a 14 footer anymore.

The next leg completed at 9:30 AM, that’s superb! I stop at the river mouth, having a break and lunch for 1 hour, before continue on. The hydrofoils run this route every 45 minutes or so. It’s so fun (and thrilling) to watch it coming straight on you, looking from the head, those “legs” lifting the whole body above the water, exactly like a giant spider. Dangerous spiders indeed, have been causing numerous accidents, fortunately, those Soviet – made machines can be heard many kilometers away.

Leg 2

The next 10 kilometers goes on as smooth, it’s very pleasing to roam the immense, peaceful water space of the estuary. I was thinking I could finish the day within 10 hours of paddling, but life turned out to be not that easy. As soon as I round the Cần Thạnh horn, wind and wave gradually pick up, they get stronger and stronger, and they came straight from where I was going to. I knew that the weather wouldn’t be good these days, but I just didn’t think my next couple of hours to be that hard.

Waves soon reach 4 feet high, and even more, luckily, the wave lengths are still a bit long, they are not too steep. A perfectly – fun environment to play against the waves and winds, as I could rarely be in the same situation again, to horn my “acrobatic skills” with a kayak. I was quite tired already, but still eager to take the chance to enroll in that “advanced kayaking course”. The sky was divided into two halves, one white and and black, from Đồng Hoà direction, a tropical gale was coming.

Leg 3

The last 3 kilometers, I was in the gale, the wind gusts were so terrible that I couldn’t even hold the paddle upright, making advance was really really hard. But I had nothing to fear: I’m quite closed to my target already, the lowering tide seems to make the distance looks further, but actually the water is shallow, less than 2 meters, I could easily beach the kayak at any moment if something goes wrong. I reached Phương Nam Pearl resort at 4:30 PM after 12 hours of paddling, exhausted!

It took 7 hours to complete the first 50, and it took 5 hours to complete the last 10 kilometers! I spent some last daylight hours to wander the beach, the lowered tide left millions of small fishes imprisoned in those water ponds, jumping and sparkling like silver. And the sea birds were gathering for their ‘clamorous’ party, in the mist of heavy rain and strong wind. The resort offered me a 70% discount since it was not weekend, and I need some comforts to recover in preparation for my next day!

Day 2

Leg 4

I begin the next morning slowly with breakfast and coffee, thinking that I could finish the 55km return trip in about 12 hours. It turned out that I’m completely and severely wrong. Departed at 8:30 AM, 10 km across Đồng Tranh bay into the Soài Rạp river mouth, there were some waves, but nothing particularly difficult. I’d thought that it should be calmer on the river, but Soài Rạp is completely different (compared to Lòng Tàu river), it’s just so wide, and the weather deteriorates toward the afternoon.

The next 20 km up the river, I found myself playing the “acrobatic game” again! Waves were large, even larger than yesterday, surely wouldn’t give you a safe feeling at all. And the winds signal that another gale could come at any moment. When it did come at 1 PM, I made a quick decision to immediately take shelter in the mangrove forest, white breaking – waves were all across the river, and I can’t risk wasting my strength since I still have 30 kilometers ahead of me to complete.

Leg 5

It was where the Vàm Cỏ branch joining the Soài Rạp river, turbulences, and the gale was so brutal, I had to wait 1.5 hours before being able to go on. 6 PM, passed Vàm Sát branch, paused for dinner (sliced bread with canned tuna, some bananas). 7 PM, passed Hiệp Phước ferry, it was dark already, and it’s not immediately obvious for me to recognize that my speed stalled significantly. A quick check on the Garmin shows that, even though I was paddling hard, my real speed was under 1.5 kmph.

That means there’s a 5.5+ current here! I’ve never seen such a powerful opposite current! The Garmin map shows a very sharp S – shape river turning, which explains the strong current, and the tide was at its extreme too! I felt very… despondent, only 15 kilometers from my destination, but that would mean many more hours of paddling. I had to continue on anyhow, some desperate paddling struggles, my shoulder was in great pain, and my arms swell up like two bunches of bananas.

Leg 6

The last several kilometers were very painful, I have to stop for a break often, very inconvenient to navigate in the dark along the Hiệp Phước port area, where there’re many freighters traffic. I reached home haft past midnight, after 16 hours of paddling, not exhaustion, but a ‘worn – out’ condition to be correct. But never have I had the idea of giving up, on the other hand, I was feeling very very pleased as I’d completed what’s settled to be done at the beginning of the journey.

The Garmin – recorded route viewed on Google Earth, first 6 images: the 6 legs of the trip, last 2 images: day 1 & 2 of the trip, the 6th image: the route terminated some kms from my home cause the Garmin battery ran out, I had a pair of backup, but too tired to replace then. Thanks to the Garmin, navigating is easy and convenient. But don’t forget the paper maps, I always check the routes on papers, note down the distances, headings, tide table etc… learn them by heart before any trip.

The rainy season has just come back, at its full throttle these days. It rains cat and dog every afternoon, and there’re gales a few times in a day. Those gales usually won’t last very long, but could be very dangerous since the wind gusts could momentarily reach 7, 8 or more on the Beaufort scale. Just three days ago, a large fishing boat capsized with 37 people on board, right on this Soài Rạp river during a gale, resulting in 2 deaths. So, I proceed my trip with lots of cautiousness.

But after a gale, it’s always very calm, the water looks tranquil as if nothing has happened. And so is my mood, a kind of internal serenity for my mind that I surely wouldn’t trade anything for it. Now sitting here writing these lines, but all I would like to say is that: there’s no wifi on water whatsoever, but I’m sure you would find a better connection there!, not just a disconnection to the madnesses of modern society, but a true connection to the nature, to your inner self…

You may have noticed from the pictures that I had a life vest on the back of my kayak, but in the gale at the end of the first day, it was blown away, and I continue the rest of the trip without a PFD (Personal Floating Device). During the gale, it is very hard to make a steady picture shot, and something went wrong with my GoPro (it shoots still images instead of videos), and I couldn’t have just a second to fix it, was worrying about a potential capsize, so I missed many of the interesting moments.

The GoPro 3 has some drawbacks, it couldn’t produce fine image quality in lower – lighting conditions, such in a gale, and when water dust has covered all over its glass box, the resulted video is very blurry and obscured. But I don’t really mind, those fascinating moments were in my memory already, like having a higher adrenaline level in your blood, those playful hours facing the big waves, trying to keep your boat balanced, and make advances, meter after meter, to your destination.

This is only my first longer trip, 2 days of hard paddling, 12 hours for the first day, and 16 hours for the second, 115 kilometers in total. Nothing comparable to the feeling, you and yourself, the long road ahead, and a commitement to complete it no matter what. This is the first time I tasted the real hardship that nature could throw at me, gales and waves, strong current… unlike my last year’s trip to Vũng Tàu, in which I was just lucky to have it done smoothly within 12 hours with good weather.

There’re lots of things learned from this trip: some improvements to be made in kayak building, some more adjustments for equipments, gears, preparation for food and drink… the experiences and skills to handle rough conditions… and above all, the understanding you achieve, not only on wind, wave, current, navigation… but on yourself. That’s all about the purposes of longer journeys, you don’t win the mileage, you don’t win the nature (gales or current), you just try to… win yourself!

Đồng Hoà and its nearby sister town Cần Thạnh are both very small but peaceful towns, unlike the much bigger Vũng Tàu city on the other side of they bay. Small communities living on fishing and planting (mango), and tourism. I usually go there on motorbike, for one single day, every few months or so, just to stand by the shores and watching, listening to the sea. Out there, the great blue sphere of ocean, white breaking waves, my “playground” for many years to come!

It’s simply just pleasing to wander the shores when the tide was lowering, or to watch the sun rising with a cup of coffee. You could also go to its fishing harbour to buy some sea foods, or visit the “commune house”, a small local “museum”, which preserves a large whale’s skeleton, and exhibits some models of fishing sail boats that were used by the local inhabitants (images below). Pieces of tradition and history could still be found here and there along this narrow but lovely strip of land.

⓵⏎ Một câu thơ cũ (Chế Lan Viên) với phép ẩn dụ có phần lạc hậu. Mắt được thấy dòng sông ra gặp bể: ý nói mở rộng tầm mắt và tâm hồn để thấy những điều rộng lớn, thực ra có nhiều thứ còn rộng lớn hơn nơi dòng sông gặp bể, tuy nhiên cũng đã là một trời khác biệt so với những kiểu “lòng người như cống rãnh” của thời bây giờ. Ta với mẻ thép gang đầu là đứa trẻ sinh đôi: ý nói sự cứng rắn, mạnh mẽ của con người cũng như gang thép, thật ra như tôi thấy, ý chí con người còn ngàn lần cứng hơn.

hải âu phi xứ

Vô tình nước chảy về đông,
Nghìn năm cánh mộng tang bồng còn bay…

Cuộc đời tôi cho đến lúc này, chỉ có một ước mơ nhỏ nhoi, đó là được đi về nơi… hải âu phi xứ (tên một tiểu thuyết của Quỳnh Dao – chỉ mượn cái tên chứ chưa đọc truyện nào của Quỳnh Dao bao giờ). Nơi ấy, chốn hải âu ngày đêm bay lượn trên sóng nước, cuộc sống quy về trong những cặp khái niệm “tối giản” mà bạn có thể nghĩ đến, ví dụ như: wood and water, hoặc là: boat and rice, hay trong một cách diễn đạt Việt Nam dân dã hơn: gạo trắng trăng thanh.

Các nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ… họ đã làm được một việc là phịa ra những điều đẹp đẽ (rất có thể là không thật) và thuyết phục được người khác (trong đó có cả tôi) về những điều đó. Nhưng thực tế thì, rất ít trong số họ thật sự sống được (hay thực sự muốn sống) trong những điều họ đã vẽ nên ấy. Tôi không tài năng và cũng chẳng suy nghĩ được nhiều như họ, nhưng điều tôi nghĩ và làm sẽ luôn luôn song hành làm một. Đến một ngày, một ngày nào đó… tôi sẽ đi, đi về nơi… hải âu phi xứ.

⓵⏎ Câu thơ khắc trên bia đá bên cầu qua sông đào Bạch Yến, phía Tây kinh thành Huế.

海鷗飛處

giang hồ

鳳有高梧鶴有松,偶來江外寄行蹤。。。

Nhiều đêm đi chơi xuồng kayak, 4, 5 tiếng đồng hồ một mình chèo trong bóng tối mênh mông, không một ánh điện, không biết đâu là bến bờ, tuyệt nhiên yên tịnh. Hoàn toàn phó theo cảm giác vì không thể nhìn thấy gì, toàn những bóng đen mờ ảo, cũng đã quá thuộc sông nước quanh đây. Quả nhiên không sai đây chính là khung cảnh lửa chài, cây bến còn vương giấc hồ từng chứng kiến bao nhiêu tiền kiếp về trước.

Rồi những đêm rằm trăng sáng rạng ngời, cảnh quang thuyền một lá đông tây lặng ngắt, một vầng trăng trong vắt lòng sông thật hứng thú vô cùng. Chốn này dường tách biệt hẳn với hồng trần thị phi, an nhiên tự tại không còn biết hôm nay là của ngày tháng năm nào nữa. Nhìn lên nghĩ bụng chị Hằng chắc là lạnh lắm, rồi tự hỏi phải chăng đây là cõi trời nguyệt minh tinh hy, ô thước nam phi thủa nào!?

Lại đôi khi gặp phải luồng cá lớn, dài trên hàng cây số, cá rượt đuổi theo song song như muốn đùa vui cùng với chiếc thuyền, hàng ngàn hàng vạn con bé nhỏ vọt lên khỏi mặt nước, réo rắt như một trận mưa rào mùa hạ. Hàng trăm con như những mũi phi tiêu lao qua mui thuyền, nhiều con rớt cả vào trong khoang. Rồi bỗng dưng bắt gặp mình ngâm nga khúc huống ta vớt củi buông câu, lứa đôi tôm cá bạn bầu hươu nai…

Cái sự khoái hoạt, phóng dật trong chốn giang hồ thật không một từ ngữ, không một bút mực nào gột tả hết cho được! Ghi lại vài dòng để còn gợi nhớ đến cảm giác, không gian này! Mở ngoặc nói cho rõ ràng rằng, từ nguyên, giang hồ – 江湖, đơn giản tức là giang – – sông và hồ – – hồ, nghĩa gốc vốn như thế, chỉ nơi sông nước, nhàn cư, ẩn dật… không phải hiểu theo nghĩa phái sinh của nó.

⓵⏎ Phượng hữu cao ngô, hạc hữu tùng, Ngẫu lai giang ngoại ký hành tung…, trích bài Ngạc Châu ngụ quán Nghiêm Giản trạch – Nguyên Chẩn.

hello world – 3, part 27

Gonna end the series on my Hello World – 3 kayak building & fitting here with some comments on the design. It is an excellent boat in almost every aspects. The outlook is beautiful and attractive, extremely good stabilities (both primary and secondary), good tracking capability, and turning is easy with some slight edging. The hull shape is good for surfing too, it goes into turbulences, water or wind, with great confidence. And it is roomy, having lots of space for gear storage on longer trips.

On another side, the boat is more suitable for bolder paddlers, in order to sustain a higher speed. Me, at 64 kg, belong to the medium – low paddler group. With my inexperiences (still) in building, boat weight is quite large. Everything put together, my whole day sustainable speed with HW – 3 is bounded into the [6.2 ~ 6.5] kmph range, a bit behind my expectation. Of course, my expectation is of my own, some goals set and to be reached, not something to blame on the kayak design.

And maybe my physical excercising has not been hard enough too! Like I’d mentioned earlier, boats are like shoes, you try until you find something that fits your needs, and also like shoes, owning 4, 5 pairs or more is just quite normal for an average person nowadays. Looking back on all my building and boating experiences, the last 2 years is, anyhow a short period of time, for a life – time hobby. I’m still at the beginning of the road, there’re lots of things to be learned and to be accomplished!

Lots of things happened during that less than 2 years time period, at the beginning of which I even can’t tell the (now – obvious) differences between a kayak and a canoe, I didn’t know how to operate a hammer or a block plane, never done any woodworking before (as well as any other real ‘manual’ labour). Started from the most primitive A, B, C… sometimes I’d wished I didn’t have to do everything the hard way like that. Well, things gradually unfold, like the sceneries ahead of your kayak!

hello world – 3, part 26

The other day, I was conducting some re – entry tests: supposed that you’re thrown out of the boat by waves, and you need to climb in again, pump the water out to continue paddling before another wave hits you. But the hatches leak so much that re – entry is very difficult, the harder the next tries, as the kayak continues to take water in, it becomes heavy and unstable. This is very dangerous, imagine if this happens on open sea, and I would never want to be in an… “Abandon ship” situation.

I ordered some Beckson deck plates (plus other things) from Amazon.com as a fix to the hatch leaking problem. But it took forever for the ordered packages to be delivered, first from Amazon to a friend in the U.S, then from him to Saigon (some goods can not be shipped directly to Vietnam, so you have to make it via a “freight – forwarder”). Can’t wait the progress, I decided to try another solution: install some rubber washers and tighten the locks to help sealing the hatch better. It works quite well indeed.

The packages arrive today finally! But 2 Beckson screw – in deck plates would be used for the next boat instead, as I’m satisfied with the leaking problem now. Also arrived are some rolls of 2″ – width fiberglass tape, those would be very useful for my next builds, and a spray skirt. A spray skirt is absolutely important for kayaking in rougher conditions. It recalls to me that I was really risking (and was lucky too) when paddling to Vũng Tàu last year with no working water pump, and no spray skirt.

Below are a couple of shots showing the spray skirt in action. On calm rivers and canals, it’s not of pretty much usefulness, but it would become critically important once you enter the steep estuary and coastal sea areas. Also showed is the beautiful lines of my HW – 3, people is all taking photographs or shooting video on the kayak when encountered along my paddling routes these days! Despite some building faults here and there, she looks so gorgeous, almost sexy, doesn’t she!?

il pleut sur… sài gòn

Mais lui il s’en fout bien, mais lui il dort tranquille
Il n’a besoin de rien, il a trouvé son île
Une île de soleil et de vagues et de ciel…

Une vieille mais très très belle chanson sur les marins qui ne reviendras plus jamais, et sur les filles, les femmes, qui seraient toujours l’attendre: Les marins d’Amsterdam, s’mouchent plus dans les étoiles. La Marie qu’a des larmes a noyé un canal… Seules Titine et Madeleine croient qu’il est encore là, elles vont souvent l’attendre au tram 33… Peut-être un peu trop tôt, mais lui il est content, il n’a pas entendu que des milliers de voix, lui chantait “Jacky ne nous quitte pas!”…

Chez ces gens-là (Dalida, Jacques Brel etc…), on n’est jamais parti!

prepositive vs. postpositive

Đến bây giờ anh đã là cánh trắng chim bay xa chân trời
Đến bây giờ em đã là bóng dáng cô liêu trong ngậm ngùi…

One miscellaneous linguistic notice, except for things borrowed from Chinese, which is largely unpopular to most people in daily, pragmatic uses, the Vietnamese language, in essence, is strictly postpositive, that is an adjective must be placed after a noun / pronoun that it modifies. So the following examples which are prepositive, are extremely rare, to the point of… bizzare, but they’re also very interesting, note the underlined, bold phrases. Add more examples to the list if you would find one!

Chuyện tình yêu - Ngọc Lan (nguyên tác: Histoire d'un amour) 

Đến bây giờ anh đã là cánh trắng chim bay xa chân trời. Đến bây giờ em đã là bóng dáng cô liêu trong ngậm ngùi

Khúc ca muôn thủa - Thái Thanh (nguyên tác: Granada) 

Rằng từ sau khóe mắt xanh bồ câu xâm chiếm tim anh, quên lãng sao đành

Rừng xưa đã khép - Khánh Ly 

Ta thấy em trong tiền kiếp, với cọng buồn cỏ khô.

hello world – 3, part 25

Updates after updates, Hello World – 3 has become quite heavy indeed, now around 30 kg, too heavy to be handled on my back for long distance. Weight has been one of my weakest point in boat building, I’ve always had fears that the boat will not be strong enough, so put more and more materials in, that results into a much heavier boat than originally speculated. This is the most important thing to be improved in my next build (projected to be toward the third quarter of this year).

Want it or not, HW – 3 is my main boat for now, though quite heavy, it’s strong and has the best performance characteristics among my boats. And I’m gonna have some more preparations for my upcoming trips. I added one more mounting point for the light and camera poles, there’re one aft and one forward of the cockpit, so the camera can be mounted in different positions. Also decided that the Canon Powershot D30 would be my sole camera onboard, used for both picture and video shooting.

The Canon Powershot D30 has much better battery life compared to my GoPro Hero 3, and video quality is comparable, though video resolution is not as good. Furthermore, bringing just one camera, one kind of backup batteries would make things simpler, having less to be cared for when on the waterway. I’m not too keen on taking super fine photographs, bringing a DSLR is too bulky and risky for me, so this D30 is already good, an all – round cam: pictures, videos, and can also be used for diving.

I’ve built another cart for my kayak from cheap MDF, made water – resistant using thinned epoxy and paint, it’s smaller and lighter compared to the previous one (which was made of iron tubes). And I reused the two big air – filled tires, you know how it is pulling a heavy load with small solid wheels on a ‘sinking’ sandy beach. There’re some stuffs I originally planned for my kayak, but they turned out to be very troublesome when faced reality. Among such things are the hatches, simply put: they leak too much!

a watery saigon – 2

Back to the normal, procedural routines of: work, paddle, eat, sleep… then repeat those steps… the loop will be going on like that for a while. I’m gonna have some miscellaneous updates for my Hello World – 3, but for now, just more ‘harness’ physical exercising to regain and improve my endurance after a long Tết (new year) holiday. It’s so good to return from mountains to waters, as my lovely kayak is awaiting for more mileage to pass under her keel in the upcoming time.

This season of the year, there’s plenty of wind around, especially around Bình Khánh ferry area, a crossroad that has lots of turbulence. Sometimes it creates enough waves to feel like a surf, riding a long series of running waves is a very interesting experiences, and HW – 3 surfs really well, though it’s a bit harder to control compared to the shorter 14′ HW – 2. When I saw sailors on those big freighters who were all shooting videos of the kayak, I know that SHE IS beautiful and attractive!

Since I haven’t equipped HW – 3 with a spray skirt and an electric water pump (that would be in the next months), I simply carry a small plastic bucket to drain the water out when it rains, it’s starting the rainy season. Continue more and more paddling with HW – 3, to get to really know her, to understand precisely how she would behave in various different conditions: sunny, rainy, windy, wavy, strong current… There’s a long way of practicing since I’m feeling I’m not ready still for longer voyages.

bắc hành – 2015, phần 15

Về về đây miền Đồng Nai có Cửu Long,
Cuộn chảy dâng trời Nam mạch sống.

Tiếng sông Cửu Long, Trường ca Hội trùng dương - Phạm Đình Chương 

Đường đi đã tới… nhưng vẫn còn nhiều điều đọng lại sau chuyến đi muốn nói thêm ở đây, không phải chỉ là về những con đường, những cảnh quan tuyệt đẹp đã qua. Đó là về người Mông ở Đồng Văn, Mèo Vạc, Hà Giang và các nơi khác, ở họ có nhiều điểm khác biệt với các sắc dân còn lại. Nếu đồng bằng là lãnh địa của người Việt, lưng chừng núi là khu vực sinh sống của những dân tộc: Mường, Tày, Thái, Dao… thì người Mông luôn chọn sống trên đỉnh những ngọn núi cao.

Bản chất du mục, du cư ăn sâu vào trong tâm thức người Mông, suốt nhiều ngàn năm phải trốn chạy sự lấn ép của người Hoa và nền văn minh Hán. Mặc cảm lưu vong trên “đất người”, thái độ kép “bên này bên kia”, khép kín với người ngoài và phát triển tính tự trị cộng đồng. Mặt khác, lại văn minh ở một số khía cạnh: tự do tình yêu và hôn nhân, khai phóng tính dục, tục kéo dâu, chợ tình, mộng mơ, yêu thích tự do, thiện chiến, nhiều bất mãn và nổi loạn hơn thảy những dân tộc khác.

Một số người có thể nhìn người Mông (và những sắc dân khác) như những dân tộc chậm tiến, riêng tôi cảm thấy thích thú và đồng cảm với lối sống tôn trọng giá trị cá nhân của họ. Vẫn biết cuộc sống hiện đại là một quá trình khó có thể đảo ngược, nhưng người Mông vẫn duy trì cá tính dân tộc của mình như cố thủ trên các đỉnh núi cao. Cá tính Mông như thể vùng họ sống: hùng vĩ, hiểm nguy, tự do và thơ mộng, như những đỉnh núi cao bất tận, vô danh, đời đời mù sương phủ!

bắc hành – 2015, phần 14

Đường chiều mịt mùng, cát bay tỏa bước ngựa phi đường trường.
Đường về nước chập chùng xa, nhiều đồi núi cheo leo.

Người chinh phu về - Trường ca Hòn vọng phu - Lê Thương 

Chặng 14: Buôn Ma Thuột ❯ Đăk Mil ❯ Đức An ❯ Gia Nghĩa ❯ Kiến Đức ❯ Bù Đăng ❯ Đồng Xoài ❯ Thủ Dầu Một ❯ Sài Gòn

Sài gòn ⇔ Hà nội 2015
Sơn Tây 2015
Yên Bái 2015
Lào Cai 2015
Hà Giang 2015
Đồng Văn 2015
Mèo Vạc 2015

Chặng cuối của hành trình, phong cảnh, con người càng lúc trông càng quen thuộc. Càng vào nam, thời tiết càng thêm nóng bức, cộng với cái gió bụi mù trời của những đoạn đường đang xây, nên không còn hứng thú nhởn nhơ chụp ảnh nhiều nữa, chỉ tập trung hoàn tất cho xong phần cuối của chuyến hành trình xuyên Việt kéo dài đúng 1 tháng, 30 ngày rong ruổi trên lưng ngựa (sắt) này. Post thêm ở đây một số hình ảnh vùng của Tây Bắc, những chặng chính của chuyến đi.

Hoàn tất Bắc hành tạp lục này, công – tơ – mét chiếc xe nhảy thêm hơn 6000 km: khoảng 1700 km từ SG đi HN theo QL1, tầm 2300 km lang thang ở các tỉnh phía Bắc, và chừng 2000 km ngược trở lại theo đường HCM. Trái với suy nghĩ ban đầu, thực sự những chuyến đi dài thế này cũng không có gì là khó khăn hay mệt mỏi (nhưng cũng nên có sự chuẩn bị tốt hơn cho những tình huống dọc đường). Biết bao nhiêu chuyện Sở kiến hành trên những quãng đường đất Việt đã đi qua.

Nhìn lại những địa danh xe đã lăn bánh qua: Suối Giàng, Nghĩa Lộ, Khau Phạ, Mù Cang Chải, Than Uyên, Ô Quý Hồ, Sa Pa, Y Tý, Bát Xát, Mường Khương, Si Ma Cai, Xín Mần, Hoàng Su Phì, Quản Bạ, Yên Minh, Đồng Văn, Mèo Vạc, Mã Pí Lèng… và trên con đường HCM xuyên Việt: Vĩnh Lộc, Cẩm Thuỷ, Nghĩa Đàn, Tân Lập, Vũ Quang, Khe Gát, đèo Đá Đẽo, Phong Nha, Đăk Rông, đèo Pêke, A Roàng, đèo Lò Xo, Ngọc Linh… những chặng đường khó khăn, nhưng cũng là đẹp nhất Việt Nam!

bắc hành – 2015, phần 13

Anh sẽ ra đi về miền mênh mông,
Cơn gió cao nguyên từng đêm lạnh lùng.

Trả lại em yêu - Phạm Duy - Thái Thanh 

Chặng 13: Khâm Đức ❯ đèo Lò Xo ❯ Đăk Glei ❯ Plei Cần (Ngọc Hồi) ❯ Đăk Tô ❯ Đăk Hà ❯ Kon Tum ❯ Plei Ku ❯ Chư Sê ❯ Ea H’Leo ❯ Ea Drang ❯ Buôn Hồ ❯ Buôn Ma Thuột

Sài gòn ⇔ Hà nội 2015
Sơn Tây 2015
Yên Bái 2015
Lào Cai 2015
Hà Giang 2015
Đồng Văn 2015
Mèo Vạc 2015

Phía trước là con đường… hành trình tiếp tục theo đường Trường Sơn, từ Khâm Đức (Phước Sơn, QN), vượt đèo Lò Xo chạy kế bên khu bảo tồn thiên nhiên Ngọc Linh là qua địa phận tỉnh Kontum. Con đèo dài và khá khó đi, dưới chân đèo, một chiếc 50 chỗ cháy trơ trụi còn đang bốc khói nghi ngút, các xe đi ngược chiều cũng toả ra một mùi bố thắng khét lẹt. Tuy nhiên, đã đi qua những cung đường Tây Bắc khó khăn hơn nhiều nên đèo Lò Xo cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Từ đây là chấm dứt những cảnh quan xanh tươi, cao nguyên Trung phần dần hiện ra với trong tầm nhìn rộng lớn, bạt ngàn đồn điền cao su, cà phê, tiêu, chè… cùng với… vô vàn đồi hoang núi trọc, sông suối vàng một màu hoàng thổ. Trong đầu thoáng lên ý nghĩ, dù sao ở những “miền đất cũ”, dân chúng cũng còn biết tổ chức lo lắng cho tương lai lâu dài về sau hơn là ở những “miền đất mới”. Cảm thấy mất hứng, bèn tăng ga chạy tiếp cho hết những nẻo đường rộng lớn của cao nguyên.

Cả Tây Nguyên mùa này đang là mùa khô, gió và bụi bao trùm lên các tuyến đường, đoạn Plei Ku đi Buôn Mê Thuột rất xấu, đang sửa chữa dở dang. Nhưng cũng có những đoạn đường rất đẹp, mới xây, rộng rãi, phẳng lì, đi qua những rừng thông, cao su rợp bóng mát. Rất nhiều địa danh lịch sử bắt gặp trên đường đi nhưng không ghé vào thăm được, đành đánh dấu lại trên bản đồ điện tử, hẹn trong một chuyến đi khác. Rồi sẽ có một ngày ngược tuyến đường này, đi lại những gì đã bỏ sót!

bắc hành – 2015, phần 12

Tôi yêu những sông trường,
Biết ái tình ở dòng sông Hương.

Tình ca - Phạm Duy - Mỹ Linh 

Chặng 12: Cam Lộ ❯ Đakrông ❯ Tà Rụt ❯ đèo Pêke ❯ A Lưới ❯ A Đớt ❯ A Roàng ❯ Prao – Đông Giang (Hiên) ❯ Thạnh Mỹ – Nam Giang (Giằng) ❯ Khâm Đức – Phước Sơn

Sài gòn ⇔ Hà nội 2015
Sơn Tây 2015
Yên Bái 2015
Lào Cai 2015
Hà Giang 2015
Đồng Văn 2015
Mèo Vạc 2015

Mải miết rong ruổi trên con đường cái quan xuyên Việt, thử rẽ sang đi nhánh Tây của đường Trường Sơn, từ Cam Lộ ngược lên Đăk Rông, qua Tà Rụt, vượt đèo Pêke là đã rời Quảng Trị vào Thừa Thiên – Huế. Mới độ hơn chục năm về trước, nhắc đến A Sầu, A Lưới là người ta hình dung một chốn thâm sơn cùng cốc, khỉ ho cò gáy, giờ thì đã là phố thị văn minh lắm rồi. Mà đâu có phải cách trở gì cho cam, chỉ mười mấy cây số về phía dưới kia đã là không xa kinh kỳ sáng chói.

Nếu đi trên nhánh Đông, từ đèo Pêke sẽ về cầu Tuần, Khe Tre, đèo Bê Bay, đèo Mũi Trâu, đi sát rìa tây nam khu bảo tồn thiên nhiên Bạch Mã về đến phía tây Đà Nẵng ở Tuý Loan. Nhưng nếu đi trên nhánh Tây, sẽ qua tt. A Lưới, khu bảo tồn sao la A Roàng, qua thị trấn Prao, huyện Đông Giang (trước đây gọi là huyện Hiên) đến Thạnh Mỹ, huyện Nam Giang (trước đây gọi là huyện Giằng). Một đoạn đường trên 200 km không thấy tên một cái đèo nào… vì không chỗ nào là không đèo dốc cả!

Qua A Roàng, cung đường này rất đẹp. Một mảng rừng nguyên sinh lớn, đèo dốc quanh co dài dằng dặc, 2 hầm chui xuyên núi, đường bêtông chống sạt lở trên toàn tuyến, những cơn mưa rừng Trường Sơn rỉ rả nhiều giờ liền, vắng hoe không một bóng người, không một mái nhà, chỉ có vài đồn biên phòng lẻ loi. Ngoại trừ vài người dân tộc, hầu như không thấy bóng một người Việt nào, ấy thế mà thấy rất nhiều cô/chú Tây cặm cụi đạp xe đạp, hay cưỡi xe máy với một cái GoPro gắn trên mũ.

bắc hành – 2015, phần 11

Nằm mơ, mơ thấy trăm họ tốt tươi,
Mơ thấy bên lề cuộc đời,
Áo dài đùa trong tiếng cười.

Quê nghèo - Phạm Duy - Thái Thanh 

Chặng 11: Nghĩa Đàn ❯ Thái Hoà ❯ Tân Kỳ ❯ Khai Sơn ❯ Thanh Thuỷ ❯ Phố Châu ❯ Vũ Quang ❯ Phúc Đồng ❯ Hương Khê ❯ Tân Ấp ❯ Khe Ve ❯ Minh Hoá ❯ đèo Đá Đẽo ❯ Phong Nha ❯ Khe Gát ❯ Đông Sơn ❯ Bến Quan ❯ Cam Lộ

Sài gòn ⇔ Hà nội 2015
Sơn Tây 2015
Yên Bái 2015
Lào Cai 2015
Hà Giang 2015
Đồng Văn 2015
Mèo Vạc 2015

Xuôi theo đường HCM, từ Hà Tĩnh, ngã ba Đồng Lộc, Tân Ấp, vượt đèo Đá Đẽo, đến Phong Nha, Quảng Bình. Trời đã về chiều nên không đi trên nhánh Tây của đường HCM, một đoạn 250 km không có lấy một cụm dân cư hay cây xăng nào, đi theo nhánh Đông, về đến Cam Lộ, Quảng Trị lúc 10h tối do mải mê chụp ảnh dọc đường. Đoạn đi qua vườn quốc gia Vũ Quang, khu bảo tồn thiên nhiên Phong Nha, Kẻ Bàng, nhiều nơi vẫn còn là rừng nguyên sinh trông rất hấp dẫn.

Nhiều đoạn đi sát với đường biên giới Việt – Lào, đây đó thấy có kiểu nhà rất cao, chỉ 1 trệt nhưng cao bằng 2 tầng so với nhà nơi khác, là kiểu nhà tránh cái nóng của gió Lào. Suốt đoạn đường khu 3, khu 4 đi qua, rừng núi toàn một màu xanh tốt. Tuy phần nhiều là rừng tái sinh, nhưng làm tôi đặt câu hỏi không lẽ công việc trồng rừng lại được thực hiện tốt đến vậy? Ít nhất thì dọc toàn tuyến đường HCM đoạn này, hầu như không thấy đồi núi trọc, sông suối một màu xanh biêng biếc.

Nếu để ý kỹ, sẽ thấy nhiều yếu tố văn hoá bản địa đan xen với nhau, và dần dần chuyển biến từ vùng này sang vùng khác, trong một đoạn rất ngắn và hẹp, từ Quảng Bình, Quảng Trị vào đến Thừa Thiên Huế, bề ngang có nơi chỉ khoảng hơn 40 km, mà có đến 3 tuyến quốc lộ dọc chính: đường 1A, đường HCM nhánh Đông & nhánh Tây. Những tộc người Cơtu, Pacô, Vân Kiều nhỏ bé, trông nghèo khổ, nhếch nhác, những mái nhà sàn & nhà mồ bé xíu nằm rải rác dọc đường đi…

bắc hành – 2015, phần 10

Đường về miền xuôi, biết bao đò bao quán mới,
Đường dài mà vui, hỡi người bạn đường nặng vai.

Người về miền xuôi, Trường ca Con đường cái quan - Phạm Duy 

Chặng 10: Hà Giang ❯ Việt Quang ❯ Tuyên Quang ❯ Đoan Hùng ❯ Phú Thọ ❯ Vĩnh Yên ❯ Hà Nội ❯ Phủ Lý ❯ Ninh Bình ❯ Tam Điệp ❯ Hà Trung ❯ Vĩnh Lộc ❯ Cẩm Thuỷ ❯ Ngọc Lặc ❯ Lam Sơn ❯ Yên Cát ❯ Nghĩa Đàn

Sài gòn ⇔ Hà nội 2015
Sơn Tây 2015
Yên Bái 2015
Lào Cai 2015
Hà Giang 2015
Đồng Văn 2015
Mèo Vạc 2015

Vẫn còn muốn rong ruổi thêm nữa trên các nẻo đường biên giới phía Bắc, nhưng chắc phải để dành cho những chuyến sau. Bắt đầu hành trình ngược trở lại, từ Hà Giang qua Tuyên Quang xuống Hà Nội để về lại Sài Gòn. Từ miền núi qua trung du, xuôi theo dòng sông Lô qua Bình Ca, Đoan Hùng, Việt Trì… rồi về với đồng bằng. Tuyên Quang là miền đất có rất nhiều địa danh lịch sử, danh lam thắng cảnh, nhưng đã có kế hoạch cho Tuyên Quang trong một chuyến đi khác.

Quá Ninh Bình, vào địa phận Bỉm Sơn, Thanh Hoá, nhận thấy QL1 mùa này đường quá xấu và đông đúc, quyết định rẽ nhánh về Nam bằng đường Hồ Chí Minh, nhân tiện ghé qua thăm thành nhà Hồ ở huyện Vĩnh Lộc, một biểu tượng của những ước vọng, dự tính non trẻ, dở dang, không thành của Việt tộc… Đường HCM khúc này rất tốt, rộng, thẳng, độ dốc vừa phải, vắng người và xe, lại ít gió bụi, tốc độ lúc nào cũng có thể giữ trên 60 kmph, chỉ hơi vòng vo hơn một chút so với QL1.

Cả một vùng trung du, miền núi phía tây khu 3 (Thanh Hoá, Nghệ An, Hà Tĩnh) không như tôi nghĩ ban đầu, phong cảnh xanh mướt, đất đỏ bazan màu mỡ, hoạt động nông nghiệp quy cũ, làng quê có vẻ trù phú. Đôi chỗ, người nông dân đã liên kết xoá ranh giới đất đai từng nhà để trồng trọt và sản xuất trên quy mô lớn hơn, nương rẫy dài nối tiếp nhau… Phong cảnh tuy không thể đặc sắc như vùng Tây Bắc, nhưng cũng có nét thú vị riêng. Thật là: đi một ngày đàng học một sàng khôn vậy!

bắc hành – 2015, phần 9

Này áng mây chiều,
Thuyền mây ơi trôi đi đừng vấn vương,
Về phương xa nhắn ai khuây tơ lòng,
Là nam nhi chí trai tang bồng.

Áng mây chiều - Dương Thiệu Tước - Quỳnh Giao 

Chặng 9: Đồng Văn, Mèo Vạc, Mã Pí Lèng và các vùng lân cận

Sài gòn ⇔ Hà nội 2015
Sơn Tây 2015
Yên Bái 2015
Lào Cai 2015
Hà Giang 2015
Đồng Văn 2015
Mèo Vạc 2015

Hầu hết chúng ta nghĩ về người Mông, Dao, Tày, Thái… như những sắc dân kém phát triển. Trên đường đi tôi thấy nhiều, những người dân tộc vì đói nghèo, vì hôn nhân cận huyết, vì cả những tệ nạn của cuộc sống hiện đại… làm cho suy kiệt. Nhưng vẫn còn nhiều người mà khi tiếp xúc với họ, ta có được cảm giác vững vàng, tự tin, ta vẫn đọc được trong họ nét riêng, chiều sâu trong cách sống. Họ như những cây thông, cây tùng đầu núi, dù thế nào vẫn vững chãi xanh tươi.

Đôi khi tôi nghĩ có lẽ là ngược lại, những “người dân tộc thiểu số” đó văn minh hơn người Kinh chúng ta hiện nay, trên nhiều mặt. Khách sạn tôi ở có một cây đào cổ thụ rất đẹp trước cổng, du khách Việt đa số chẳng thèm bận tâm đến cây đào, cũng chỉ là một trong hàng triệu cây đào khác. Những người Mông, Dao… đi qua, hầu như ai cũng dừng lại ngắm nhìn và trầm trồ khen hoa đẹp. Trong họ có một mối liên hệ gắn bó máu thịt với rừng núi, với cây cỏ, với môi trường sống chung quanh.

Và còn nhiều điều khác không thể nói hết trong những post chơi chơi, ngắn gọn như thế này. Có một điều rõ ràng, những con người ấy cho tôi thấy một chút giá trị tự thân của cá nhân và cộng đồng, chứ không phải những chiêu trò vụn vặt rẻ tiền sẽ chẳng đi đến đâu của cái xã hội người Việt hiện tại. Nói như Tản Đà: Dân hai nhăm triệu ai người lớn? Nước bốn ngàn năm vẫn trẻ con! Rời Đồng Văn về tp. Hà Giang qua đèo Mã Pí Lèng và Mèo Vạc, kết thúc những chặng chính của hành trình.

bắc hành – 2015, phần 8

Hình dung một chiếc thắt lưng xanh, một chiếc khăn màu trắng trăng,
Một chiếc vòng sáng long lanh, với nụ cười nàng quá xinh.

Nụ cười sơn cước - Tô Hải - Hà Thanh 

Chặng 8: Đồng Văn, Phó Bảng, phố Cáo, Sủng Là và các vùng lân cận

Sài gòn ⇔ Hà nội 2015
Sơn Tây 2015
Yên Bái 2015
Lào Cai 2015
Hà Giang 2015
Đồng Văn 2015
Mèo Vạc 2015

Năm nay cao nguyên đá Đồng Văn khác nhiều so với những gì tôi thấy năm ngoái. Ngoại trừ thị trấn Đồng Văn, hồ trữ nước còn đầy, ở các xã khác, những hồ treo chứa nước hầu như cạn trơ đáy, hạn hán đang đến rất gần. Không khó để thấy ở một số xã xa thị trấn một chút, cảnh những người dân địa phương gùi từng can 50 lít nước trên lưng, đi nhiều cây số để chở nước về nhà trên các vách đá cheo leo. Giá trung bình cho một can nước như vậy là 50 ngàn, vị chi cứ 1 ngàn 1 lít.

Sức chịu đựng của con người ở đây thật phi thường, tôi dám cá có mấy người dân thành phố có thể làm được như thế! Nhưng đập vào con mắt của du khách, hoa cải vẫn nở vàng ươm trên nương, hoa tam giác mạch vẫn khoe mầu quyến rũ, mùa màng có vẻ như còn tươi tốt hơn những gì tôi chứng kiến năm ngoái. Người dân cõng từng gùi củ cải trắng tinh vào chợ. Và đặc biệt, hoa đào mận đồng loạt nở những màu hồng, trắng phơn phớt khắp bản làng, như chưa bao giờ nhiều và đều như thế!

Cao nguyên Đồng Văn đang bước vào thời điểm chín muồi của xuân sắc! Những gì khiến Đồng Văn cuốn hút du khách đến vậy!? Một cao nguyên đá vôi với muôn vẻ địa hình, địa mạo, độc đáo và duy nhất. Những nhóm dân tộc ít người đầy mầu sắc, muôn màu muôn vẻ không trùng lặp. Nhưng trên hết vẫn là hơi thở sinh sôi mãnh liệt của cuộc sống, như hoa đào, mận vẫn nở, như mía, ngô, khoai vẫn đâm chồi đây đó trên vùng đất chỉ toàn sỏi đá một màu xám xịt, khô cằn và lạnh buốt.