bác sĩ Khoa

Vụ này có vẻ “chìm xuồng”, bởi nếu làm rõ ra, khả năng là dính tới nguyên một đám “báo chí bẩn”, chính đám báo chí ba-xu là người nuôi những loại như “Bác sĩ Khoa” chứ không ai khác! Cần phải nói rõ ra để bà con “nhận mặt” đám lưu manh bây giờ, thực tế chúng nó chính là những loại giang hồ mạng thời hiện đại, chuyên sống bằng cách tống tiền, khủng bố cá nhân & doanh nghiệp! Vì bản chất như thế, nên một cách tự nhiên, chúng nó sẽ tìm cách che đậy bằng các thể loại chuyện “cảm động, lấy nước mắt”, sẽ tìm cách tô vẽ bằng các thứ “đạo lý, lương tâm giả cầy”, thậm chí còn tìm cách đóng vai “lương thiện, chính nghĩa” nữa kia!

Đám báo-chí-bẩn kiêm giang-hồ-mạng này, nghiệp chướng chúng nó không xa đâu, người thế nào thì sẽ gặp được loại y chang như thế, từ đám này xuống tới đám đĩ điếm, ma-cô, tội phạm thật sự chả xa mấy… vì thực ra về bản chất, chúng nó cũng một kiểu người giống nhau mà thôi, éo có khác cái gì: ưa hơn người bằng cách đĩ miệng, kiểu học đòi, loay hoay với 3 cái thói vẽ chuyện hư ảo (và trình vẽ đạt đến mức siêu hạng), chỉ thích ăn cướp và phá hoại chứ không thích làm! Nên nói “nồi nào úp vung nấy”, “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” là như thế! Thời buổi đảo điên, thật giả lẫn lộn, mọi người phải nhìn thật kỹ để nhận diện rõ chúng nó!

Có người hỏi: nhà báo ăn tiền doanh nghiệp là chuyện “thường”, nhà báo cũng phải sống chứ! Em trả lời: “thợ may ăn giẻ, thợ vẽ ăn hồ”, em không cực đoan đến mức bắt bẻ mọi thứ! Nhưng riêng đám lưu manh này là rất không bình thường, có lẽ chúng nó đã làm quá nhiều chuyện xấu, đã quen vẽ chuyện để che dấu bộ mặt thật! Như trong Harry Potter, mỗi khi làm chuyện cực ác là tâm hồn con người bị “chẻ làm 2” ấy! Bản năng thôi thúc, không thể cưỡng lại, phải “vừa là lưu manh, vừa là chính nghĩa”, “vừa ăn cướp, vừa la làng”, “vừa là đĩ điếm, vừa là thánh nữ” mới chịu! Chúng nó có thể chạy thoát nhiều thứ, nhưng không thể chạy thoát “nghiệp”!

sound of silence

Ngủ một đêm thức dậy, nhận ra mọi thứ rồi cũng sẽ y như cũ, chả khác gì! Như cái thời VN chưa có di động, chưa internet, về bản chất không ổn, nhưng ít ra nó không có phương tiện để nhân rộng. Đến khi có internet rồi, con đen dùng nó vào việc học tập thì ít, mà chat chit, gái gú thì nhiều! Tiếp theo đó thì mọi người biết rồi, các hội nhóm lưu manh, lừa bịp, bài bạc, cá độ, đĩ điếm mọc ra trên net như nấm sau mưa. Sau khi rửng mỡ chán chê, chúng nó sẽ bắt đầu bày trò xỉa xói nhau, tôi là như thế này, anh là như thế kia, đủ trò đấu tố, ghen ghét, lưu manh lặt vặt. Và khi đã la liếm chán chê, chúng nó sẽ học cách tỏ ra trí thức, cũng nghe nhạc, cũng đọc sách (nói xin lỗi, ngó qua đọc sách gì, nghe nhạc gì là biết cũng chỉ như “con khỉ mặc áo”). Tại sao cơ sự lại như vậy!?

Tại vì công nghệ phát triển mà con người thì không! Công nghệ tạo ra những cái tâm “vọng động”, cho họ cơ hội để trở thành “một người khác”, trong chốc lát trở thành bất kỳ điều gì mà họ muốn, cũng là một kiểu “ngáo”. Chứ thực sự, “cái tôi” bên trong không hề thay đổi, “cái tôi” chỉ được nuông chiều, chứ không được rèn luyện. Thiếu những giá trị dẫn đường, những mục tiêu hướng thượng, thiếu xây dựng và chia xẻ giá trị giữa người với người, thì có loay hoay cỡ nào, rồi cũng trở thành một kiểu “trò chơi con mực” mà thôi, không hơn! Ấy, mà nói “giá trị, tư tưởng”, đừng vội đem sách “triết” ra đọc nhé! Chuyện đơn giản chỉ là sự phát triển của mỗi cá nhân, là nhìn vào bên trong và tự vấn bản thân ấy, đừng vội ra ngoài mua sách, không có “tự vấn”, đọc làm màu vô ích!

Hello darkness, my old friend, I’ve come to talk with you again. Because a vision softly creeping, left its seeds while I was sleeping. And the vision that was planted in my brain still remains within the sound of silence… And the people bowed and prayed, to the neon god they made…

first & original

First-hand-knowledge – kiến thức trực tiếp: tự biết một chuyện gì đó bằng chính bản thân mình, càng trực tiếp càng tốt, không nghe qua người thứ 2, thứ 3, thứ 4… thứ n. Khi kiến thức trực tiếp không thể có thì nên giữ thái độ trung dung! Original thoughts – suy nghĩ tự thân: phát ngôn bằng chính suy nghĩ của bản thân, hạn chế copy lại từ các nguồn khác! Riêng việc tự suy nghĩ, tự phát ngôn là đã cho thấy cá nhân có sự vận động nội tại, có tư duy và lý tính riêng, chứ không phải đơn giản chỉ là một cái máy photocopy! Hai cái này, một đầu vào, một đầu ra, liên quan chặt chẽ với nhau, tuy hai mà một, tuy một mà hai. Người không biết giá trị của “first – hand – knowledge” sẽ chỉ la liếm chuyện thiên hạ, bản thân không có sự phân tích, chọn lọc bên trong.

Mà ngành Computer Science có câu: GIGO – garbage in, garbage out, bỏ vào là rác, thì thứ lấy ra cũng sẽ chỉ là rác! “Original thought”: bản thân hiểu mới là việc quan trọng, tự suy nghĩ, tự viết ra được mới là việc quan trọng, copy lại lời người khác không có giá trị phát triển cá nhân! Chúng ta đang sống trong một thời đại suy đồi, sự vô minh của con người ngày càng lớn! Nhân danh cái tào lao gọi là trí tuệ nhân tạo, hoang tưởng có thể hiểu và kiểm soát được nội dung của con người, đó chỉ là nguỵ biện để che dấu lý do thực là tối ưu hoá “lợi nhuận”. Việc đơn giản, có thể làm được ngay, mà cứ mãi không chịu làm, đó là hoàn thiện các cơ cấu kỹ thuật, nền tảng pháp lý, làm sao để bảo đảm được 2 yếu tố: first & original, hay nói cách khác là tính… “chính danh”!

dựng hình

wikipedia.org – Pseudomathematics

Nói chuyện bên lề, cái biểu tượng compass và thước kẻ lồng vào nhau, chính là logo của Freemasonry – hội Tam Điểm, nguyên gốc là một hội kín, nhưng kiểu “haute société”, tập trung toàn thành phần tri thức, tinh hoa của xã hội! Benjamin Franklin, George Washington, Wolfgang Mozart, John Brown, James Watt, Mark Twain, Winston Churchill, Harry Truman, Franklin Roosevelt, Gerald Ford, Alexander Fleming, Paul Robeson, Douglas MacArthur, Steve Wozniak, và vô số người khác… đều là thành viên hội Tam Điểm!

Nhớ lại hồi cấp 2, bọn tôi được học ba năm chỉ một môn “dựng hình”, môn mà bây giờ người ta gọi là “classical construction”, dựng hình cổ điển, dùng thước thẳng và compass, chỉ hai thứ ấy thôi, là thành một nhánh toán học học nhiều năm không hết, đương nhiên đi sâu vào thì “hình” và “số học” liên quan chặt chẽ với nhau, học cái này bắt buộc phải học thêm cái kia! “Hình” và “số” là hai cái cơ bản của dân “chuyên tán” (toán)!

Một chút kỷ niệm về toán “dựng hình”… có ba bài toán sau đây, phát biểu cực kỳ đơn giản! Chỉ nội ba bài toán này thôi là đã đủ tạo ra biết bao nhiêu sóng gió trong suốt lịch sử loài người, suốt cả ngàn năm, cãi nhau, đập bàn đập ghế, đâm chém, đủ cả, chỉ để chứng tỏ là ta đây giải được! Mặc dù phát biểu siêu đơn giản như thế, nhưng cả 3 bài toán đều đã được chứng minh (từ thế kỷ 19) là không giải được bằng compa và thước thẳng!

1. Cho một hình tròn bất kỳ, hãy dựng hình vuông có diện tích bằng hình tròn đó.

2. Cho một góc bất kỳ, hãy chia góc đó thành 3 phần (3 góc con) bằng nhau.

3. Cho một khối lập phương bất kỳ, dựng khối lập phương có thể tích gấp đôi khối ban đầu!

Chính vì cái phát biểu đơn giản như vậy, nên gây lầm lạc với những “nhà tán học”. Thực ra hiện tượng “giả khoa học” không phải giờ mới có. Ngay từ những năm 17xx, châu Âu bùng nổ kỷ nguyên Khai-sáng và Công-nghiệp-hoá cũng là bùng nổ vô số “nhà tán học”, lúc nào cũng xưng ta đã chứng minh được điều này điều kia! Ban đầu các hội đồng chuyên môn còn xem xét, về sau, họ mệt mỏi và loại thẳng tay những công trình kiểu như Bùi Minh Trí!

giãn cách, 17

Cho dù công nghệ phát triển tới cỡ nào đi nữa, thì các sân chơi mạng xã hội (MXH) như hiện tại, hiện nguyên hình như cõi hồng hoang, nguyên thuỷ, như thời còn là vượn người vậy! Trong các vấn đề nó đẻ ra, thì big-data, thao túng dữ liệu người dùng vẫn là chuyện nhỏ, những chuyện lớn hơn như tính chính danh, tin giả, bắt nạt xã hội, quảng cáo, lừa đảo mới là những vấn đề lớn! Ở tầm vĩ mô, có thể ví dụ vài cá nhân nào đó đưa tin giả, được hỗ trợ bởi một số cty ở VN, các cty này có cty mẹ ở Hồng Kông, đến lượt cty mẹ này do Hoa Nam tình báo giật dây! Một ví dụ khác, một tay ‘oligarch’ Nga, thông qua mạng lưới chân rết chằng chịt, chi tiền tạo quảng cáo và tin giả để tìm cách ảnh hưởng kết quả bầu cử Mỹ! Nói chuyện vĩ mô nó xa xôi quá, giờ quay lại chuyện vi mô ở ngay VN.

Hiện có khá nhiều nhóm lưu manh (thường là cho vay nặng lãi, lô đề) cũng lập nhóm “Từ thiện” trên MXH, cũng đi phát vài tạ gạo, vài chục thùng mì (có bao nhiêu tiền đâu), tạo cái vỏ bọc lương thiện như thế! Bà con chỉ biết ảo thôi, chứ có hiểu trong cuộc sống thực chúng nó toàn những thứ đầu trộm đuôi cướp thế nào đâu, có tới tận nơi xem tận mặt, hiểu rõ sự việc thế nào đâu?! Chính MXH đã dạy chúng nó những chiêu như thế. Kinh nhất hiện nay là các nhóm tự xưng “hiệp sĩ”, luôn rình mò, “biết rồi”, luôn ra vẻ ta đây vì “việc nghĩa”, can thiệp chuyện “bao đồng”, trên Face vẽ bao nhiêu chuyện “tốt đẹp”, thực chất, chúng nó sống bằng cách tống tiền cá nhân & doanh nghiệp! MXH giúp cho tội phạm xây dựng thêm vài bộ mặt, trong số muôn ngàn khuôn mặt của chúng!

Làm nhớ đến một công án Thiền tông kinh điển: Nếu như cái xe bò không chạy, thì ông đánh cái xe, hay đánh con bò!?

Nên xã hội càng phát triển, mà bản chất mông muội của con người chỉ càng trầm trọng thêm mà thôi! Ngày xưa thời của báo in, giấy viết, tin giả cũng có nhưng ít và hạn chế, toà báo mà đưa tin sai, người ta còn biết chỗ mà đến ném cà chua, trứng thối để phản đối! Giờ một thằng ku lưu manh bá vơ, núp đâu trên núi, không ai biết nó là ai, mà vẫn có thể tác động đến con người và xã hội được! Nên chuyện này (sự vụ của Facebook), tôi đoán mới chỉ là khởi đầu mà thôi! Công bằng mà nói, Face chỉ là cái chợ để người ta buôn dưa lê, cái xấu của MXH là cái xấu chung của con người, chứ không phải của riêng gì Face! Rồi phương Tây cũng sẽ nhận ra, “tự do ngôn luận” vẫn có quá nhiều mặt trái, vấn đề căn bản đầu tiên là tính “chính danh” trên MXH, giải quyết được chuyện đó rồi thì mới tính tiếp những chuyện khác được!

Nói túm lại, MXH khiến cho đa số dân chúng trở thành “một con người khác”, riết rồi không ai quan tâm thực chất là như thế nào nữa, đó mới là cái nguy hại lớn nhất! Một cái ổ “nhảm nhí”, “dối trá”, “giả danh”, “ảo hoá”… mà chuyện đó vẫn chưa quan trọng, quan trọng là con người ta quên mất mình là ai, cái gì là thực, cái gì làm mình hạnh phúc, cái gì có lợi cho sức khoẻ và tâm hồn. Nhất là khi vô số hội nhóm, tổ chức lưu manh ảnh hưởng, phụ thuộc, tác động lẫn nhau, tạo nên một cái “hệ sinh thái – eco-system”, tự nó nuôi sống bằng chính những cái “ảo giác” phản ánh qua lại giữa những “não trạng bệnh lý” giống nhau đó! Khi con người không còn biết mình là ai, không có mục đích xây dựng cá nhân gì nữa, không còn khả năng “hướng thiện”, thì tất cả những điều khác xảy ra chỉ là hệ quả tất yếu!

giãn cách, 16

Thơ thì kiểu “cháu lên 3”, nhạc thì kiểu “cháu đi mẫu giáo”, còn hài thì kiểu “cô khen cháu vì cháu không khóc nhè”! Em dùng từ “ngô nghê, trì độn” là vẫn còn rất nhẹ! Thế nhưng lại vô cùng mặt dày và liều lĩnh, vì đã có những “bầu sô” chỉ bài cho diễn, cứ như thế khoác lên cái mẽ học thức, nghệ sĩ, cũng “thi ca nhạc hoạ” như ai… “cũng bởi thằng dân ngu quá lợn”…

ngáo, 2

Ngáo, từ này đã trở thành tiếng Việt chính thống nhiều năm nay, nhưng như thế nào là ngáo!? Một ku lưu manh dùng hàng đá khiến cho: động tác dứt khoát, miệng nói tay làm, kể chuyện như đúng rồi, hết sức thuyết phục! Một con điếm ghẻ, diễn vở kịch đầy nước mắt, động tác điệu bộ cũng rất là thảm thiết, có như thế mới gạt được người xem! Các bạn phải chứng kiến tất cả những cảnh đó rồi, thì mới hiểu, như thế nào là ngáo!

“Ngáo”, tức là tác động “chemical – hoá học”, đúng chữ “chemical” thường dùng trong bình luận phim ảnh hiện tại! Cái chemical này có thể là hoá chất trực tiếp, các loại hàng đá, ma tuý, chất gây nghiện! Nhưng chemical này cũng có thể là dạng “ma tuý ảo”, các clip đạo lý, lưu manh dạy đời đầy rẫy trên mạng! Cứ tiêm nhiễm ngày này sang tháng khác, nó có tác động rất lớn đối với người xem, nhất là đám trẻ, kinh nghiệm sống không có!

“Ngáo” hay “Chemical” thể hiện cái nội hàm bên trong, dùng một biện pháp kích thích nhân tạo, để truyền tải thứ kịch bản nhảm nhí, những thứ “đạo lý” rẻ tiền, những trò “tiểu xảo” thô thiển, mục đích là làm sao phải tạo được ấn tượng và thuyết phục người xem một cách nhanh chóng nhất! Dần dà, nó tạo nên một lớp người cái gì cũng muốn “thoả mãn ngay lập tức”, cái gì cũng “diễn như đúng rồi”, cái gì cũng mang tính chất “thể hiện”!

Càng lậm vào “văn hoá ngáo”, chúng ta càng xa rời những tính cách đã giúp con người tồn tại qua dông bão, đó là tính resilience – kiên cường: phải biết chất vấn nguồn thông tin, phải biết hoài nghi các giá trị, phải có năng lực phân định thật – giả, phải có bản lĩnh vượt qua những thứ “dễ dãi, ăn liền, rẻ tiền”! Đã qua rồi cái thời diễn viên truyền đi những thông điệp, nội dung sống thực sự, “diễn viên” bây giờ phần lớn cũng chỉ “ngáo” mà thôi!

Nói thì dễ nhưng giải quyết không dễ! Tại sao “ngáo” vẫn tồn tại, lan truyền rộng rãi trên MXH?! Cũng như nuôi heo, các nhãn hàng, thương hiệu nuôi một đội quân “ngáo”, dễ kích động mới dễ bán hàng! Các thế lực xã hội xài “ngáo” như cách tác động đám đông, kiểu như “ông vua” phải có “thằng hề” đi theo! Các thế lực chính trị xài “ngáo” như cách tác động địa chính trị, có ai còn nhớ “Chiến tranh nha phiến” bản chất thực sự là gì không nhỉ?!

giãn cách, 15

Trên phố xảy ra đám cháy cực lớn, mà ku phóng viên tin tức thì đang nghỉ ốm, toà soạn bèn cử ku phóng viên showbiz đi tường thuật thay, bài đăng lên như sau: trên phông nền ánh lửa đỏ hồng rực rỡ, phu nhân chủ nhà bước ra, trong bộ váy ngủ sang trọng, thật là yểu điệu và thướt tha, tóc tai rối bời, ướt đẫm vì nước, anh lính cứu hoả nhẹ nhàng dìu một bên, đúng là một cảnh tượng huy hoàng, lộng lẫy, cảm động lòng người…

giãn cách, 12

Thế tại sao showbiz lại cổ xúy cho xu hướng ẻo lả, unisex, đam mỹ, pede, etc…!? Ngoài việc tìm cách đánh vào thị hiếu thẩm mỹ, giới tính lệch lạc, rẻ tiền ra, mục đích là tạo ra một thế giới quan “phẳng”, mọi thứ giống nhau, không có sự khác biệt, tạo ra những gu thẩm mỹ nhàn nhạt, cào bằng những khác biệt về phong cách, về tâm hồn vốn dĩ đã là điều tự nhiên, như thế mới dễ thuyết phục, dễ bán hàng! Chấm xuống hàng!

Để tạo ra một thế giới tiêu dùng, trong đó con người cũng chỉ là một dạng hàng hoá! Kiểu giống như nuôi gà công nghiệp, thức ăn ngày càng phải AI, big-data, deep-learning, etc… Nuôi bằng nhiều loại thức ăn bổ dưỡng tự nhiên thì chi phí vừa cao, vừa khó, phải dày công nghiên cứu để tạo ra những sản phẩm khác biệt! Phải làm sao để chỉ phải xài một loại thức ăn thôi, cho nó vừa rẻ, vừa dễ! Ba chấm xuống hàng!

giãn cách, 10

Hồi đó, những năm cuối 9x… bắt đầu có internet, nhưng nó quá “quý giá”, hầu như chỉ dùng vào việc download tài liệu học tập, mà tài liệu ngành Computer Science thì bạt ngàn, như các lĩnh vực xử lý văn bản, xử lý hình ảnh, hàng đêm ngồi nhìn tốc độ download 3 ~ 7 Kbit/sec, cái thời vẫn còn các file PostScript, PDF vẫn còn chưa phổ biến, ấy thế mà gom góp được nhiều GB tài liệu, đêm nào cũng thức khuya chờ mạng nhanh! Cứ như thế bẵng đi vài năm, qua thiên niên kỷ mới, internet nhanh lên được một tí, bà con hứng khởi với phong trào chát, chít xuyên đêm, mình vẫn không quan tâm. Đến giờ vẫn chưa biết cái giao diện trình chat mIRC và cách xài nó như thế nào! Bạn bè tôi thì nhờ mIRC mà xuất hiện rất nhiều những mối tình xuyên Việt, kẻ Bắc người Nam, chàng và nàng chờ đến tối ra ngồi hóng nhau trên hàng net! “/me” vẫn không quan tâm, thú gì ba cái thứ mạng, miết, chát chít vớ vẩn! Nhờ chuyên tâm như thế mà học được nhiều, mới biết các GS TS VN cũng sai và lạc hậu vô kể! Có rất nhiều thứ căn bản cần phải quan tâm và học hỏi kỹ càng…

Nhiều khi tôi thấy, coder bây giờ nhiều người còn không phân biệt được “cross product” với “dot product”, tích vô hướng và tích hữu hướng! Nên không thể gọi là biết nhiều về Khoa học máy tính, nhưng cũng có chút tự hào, kỹ năng code của bản thân cũng thuộc loại có hạng! Bẵng đi vài năm nữa… rồi xuất hiện Facebook! Thực ra thì cũng chẳng quan tâm lắm đâu, cũng chỉ là một cái công cụ thôi mà! Có một thời gian dài hơn 6, 7 năm còn không dùng đến Facebook, tự đóng, tự chơi thuyền, chẳng cần phải khoe, chẳng cần ai phải biết đến! Đến tận giờ vẫn cho là Facebook chỉ là nơi để tìm hiểu kiến thức, không phải là nơi để khoe! Thế nhưng, cũng có lúc “lậm” vào với con quái vật này, mất rất nhiều thời gian với nó! Rút cuộc thì suy nghĩ của bản thân quan trọng, hay những ý kiến “đẽo cày giữa đường” quan trọng!? Con người sống bằng ánh mắt của người khác, hay sống với những tiêu chuẩn của riêng bản thân? Chính con quái vật Facebook này đẻ ra những thế hệ vong bản, cái gì cũng “biết”, cái gì cũng “đúng”… chỉ là không tự biết chính mình! Nhưng, như kinh Phật có nói: nếu như ta không vào địa ngục, thì ai sẽ vào…

giãn cách, 9

Sách mà đọc 10 trang / phút! Kể cả là trang A6 đi nữa cũng không đọc nổi, và đọc như vậy không lưu lại được cái gì, cũng giống như nước chảy lá khoai mà thôi! “Nhà tiên tri Vanga và vũ trụ huyền bí”, “Đọc vị bất kỳ ai”, cái cứt gì thế!? Văn hoá đọc ccc! Mịa, cái thời sách vở toàn ba thứ hàng chợ, tạp nham, hạ cấp, vớ vẩn khoác vẻ trí thức, đạo mạo! Giọng điệu của một thằng “con buôn, bán giấy lộn” rẻ tiền chính hiệu! Nên đúng là phải sợ cái mạng xã hội, người ta tìm cách chứng minh sự hiện diện của mình, bằng những cách ngu xuẩn nhất có thể! Mà thường là như thế, thùng rỗng kêu to, còn đúng đắn nó thường giản dị và im lặng! Ví dụ như đám “y tế mạng” giờ khôn lắm, không dám viết sai sự thật vì sợ bị nắm đầu. Có nhiều bài rất khôn, nói nhăng cuội, nhưng nội dung trống rỗng, đọc xong éo hiểu muốn nói gì, lòng vòng không có một tí thông tin nào!

Rồi những đám buôn bán tào lao là trùm viết những nội dung trống rỗng như vậy. Đọc không có thấy cái gì quá sai đến mức hiển nhiên, phi lý, nhưng cũng chẳng có thông tin gì xài được! Mà nói đến nội dung, ý tưởng, thì đám tào lao đó làm gì có, bố chúng nó cũng không tự nghĩ ra được, vì bại não gia truyền mà! Nên chúng nó chỉ cóp nhặt đâu đó một vài tin giật gân, một số nội dung kiểu “tào lao thiên địa” về xào xáo lại mà thôi! Đôi lúc nghĩ vẩn vơ, cái con Covid này rất quái đản, một mặt, nó gây tác hại cho kinh tế rất nhiều, nhưng mặt khác, nó không gây hậu quả chết người, hậu quả XH thật thảm khốc như các đại dịch trăm năm trước! Thế nên người dân không sợ, không rút ra được bài học gì, không có gì thay đổi gì, cách suy nghĩ, cách sống! Dịch rồi sẽ qua đi, nhưng XH không tiến bộ được, tiến bộ có chăng là ở phương Tây, chứ như VN rồi cũng y như thế!

Rồi vẫn sẽ tiếp tục sống bằng tin giả, tin bá vơ thất thiệt, bằng những nội dung nhảm nhí, buôn bán sợ hãi, và lừa gạt nhau, éo có một cái tinh thần nào cho nó sáng sủa! Cái cần thay đổi là tâm tính, phẩm chất con người thì quá khó, người ta cần cái gì đó dễ thôi, ăn liền được! Lên net hóng hớt để thoả mãn cái tôi phán xét, “tôi là một cái gì đó”, hùa theo những trào lưu, ah ta biết rồi, thằng A là như thế này, con B là như thế kia! Nói gì thì nói, thời gian dịch bệnh là một quãng tĩnh lặng để nhận ra xã hội VN vốn đang bệnh, và thực ra là bệnh trầm kha, kinh niên từ nhiều chục năm nay! Về thể chất thì lên net tìm mua thuốc chống béo phì cho bản thân, rồi chống béo phì cho cả con chó nuôi trong nhà! Về tinh thần thì suốt ngày chỉ hóng hớt toàn mấy cái nhảm nhí, xàm xí! Con người nó yếu đuối từ thể chất cho tới tinh thần, là hậu quả hiển nhiên của cách sống vậy!

BS Khoa

Em vẫn rất cay vụ “BS Khoa”, nói thật là như thế, không chỉ vì với vài chiêu đơn giản mà lừa được quá nhiều người, kể cả một số nhân vật có máu mặt, mà cũng vì em đã chứng kiến 1001 vụ tương tự xảy ra với em, cũng y như thế! Tiến sĩ giả bị lừa, mà tiến sĩ thật cũng bị lừa, thằng tào lao, ngu xuẩn bị lừa mà anh tư cách đàng hoàng cũng bị lừa! Chính vì khủng hoảng giá trị xã hội nên lưu manh nó mới dám lộng hành như vậy! Vụ “BS Khoa” này có đầy đủ các dấu hiệu cho thấy một đám lưu manh “có bài bản, có tổ chức”! Đầu tên là cái tên “BS Khoa” được chọn là để khó tìm kiếm, nó bắt đầu các từ khoá “BS khoa Nhi”, “BS Khoa Sản”, etc… và nhiều search-terms khác! Kế đến là một kỹ thuật mà đám lưu manh hay gọi là “kỹ thuật đòn bẫy” (éo biết đọc từ sách nào, dùng từ sai chắc, nhưng chúng nó bảo nhau như thế, để hiểu tội phạm, mình phải suy nghĩ như tội phạm).

Chúng nó sẽ đi từng bước, tung ra một cái tin giả không có bằng cớ gì, sau đó tung tiếp tin đỡ đẻ thành công, dùng cái hình ăn cắp để làm bằng cớ! Rồi chúng nó sẽ tung hứng dựa trên những cái “fabricated facts – sự kiện bịa đặt” như thế, rồi tìm cách thuyết phục một số người tin. Sau đó “đòn bẫy” chính là dùng cái “giả” này để hậu thuẫn cho cái “giả” kia, ah, anh A đã nói như thế này, chị B đã xác minh như thế kia! Sự việc nó trở thành thật vì đám đông tin là như thế, người này dùng người kia làm “bảo chứng”, “dùng mỡ nó rán nó”, lửa tự cháy bằng chính sự vô minh của đám đông! Sự vô mình này không phân biệt tuổi tác, học vấn, thành phần tôn giáo, chính trị, bất kỳ ai cũng có thể là nạn nhân của nó! Thế nên quan điểm xưa không dùng tiêu chí chính trị, tôn giáo, xã hội để đánh giá con người, mà vẫn quy về một chữ chung chung là… “tư cách”!

giãn cách, 4

Bổn cũ soạn lại thôi mà, nghe riết nhàm, bao nhiêu “bài” của đám lưu manh, tội phạm internet em thuộc nằm lòng, tung một trái lựu đạn “tin giả” ra giữa cho bà con bu vào, chuyện càng vô lý, càng nhảm nhí càng tốt, như thế mới kích thích người xem! Tự tạo ra một đám đông giả cho nó xôm tụ, dùng 5, 7 tài khoản tung hứng “trái lựu đạn”, xong khoá tài khoản, lặn mắt tăm để không truy vết được! Ở một khía cạnh khác, phân tích lời văn nhé: “gắng với”, “cuối đầu”, sai những lỗi chính tả cơ bản, lời văn nhảm nhí, kiểu cố tình nói linh tinh vô nghĩa, không có một ý tứ nào cho ra hồn!

Đúng là thứ “văn trống rỗng” của đám lưu manh đầu đường xó chợ! Muốn lôi kéo cảm tính của người khác thì ít nhất cũng phải về luyện viết văn cho nó trôi chảy, có ý tứ một chút đi đã! Em đề nghị công an làm nghiên cứu về đề tài này, đám tội phạm trên net, chúng nó có những lỗi viết, hành văn ngu nhất quán. Em ví dụ như đám Bắc 54 Thiên chúa di cư vào Kiên Giang ấy, chuyên chống phá một cách điên cuồng, chúng nó có những lỗi chính tả không lẫn đi đâu được, đọc là lòi đuôi ngay! Rồi những thủ thuật tâm lý chúng nó dùng, đứng từ cách xa cả cây số cũng ngửi ra được!

numerology

Ngày xưa cấp 2, ngồi chơi với mấy đứa bạn, tôi có 1 trò làm nhiều người “tròn mắt”. Nói với bạn A: hãy nghĩ ra 1 con số có 3 chữ số, ví dụ như abc, nhưng đừng cho tôi biết, sau đó đúp nó lên thành số có 6 chữ số: “abc abc”, rồi đưa cho B. B lấy số “abc abc” đó chia cho 7, đưa cho C. C lấy kết quả chia cho 11, đưa cho D. D lấy kết quả đó chia cho 13, rồi đưa cho tôi! Tôi sẽ nói cho A biết con số bạn ấy nghĩ lúc ban đầu!

Nó là như thế này, abc abc=abc x 1001, 1001 phân tích thành thừa số nguyên tố tức là 1001 = 7 x 11 x 13! Chả có cái gì thần bí ở đây cả! Đưa mấy con số chạy lòng vòng gạt người, đám numerology là như thế! Đương nhiên, nói về số học, các con số, chúng nó có một ý nghĩa “tiên nghiệm – a priori” sâu xa theo hình dung của triết học Immanuel Kant, nhưng đó không phải là điều mà đám numerology có thể hiểu được!

Học toán vì điều gì?

Toán cũng như âm nhạc, là một loại “ngôn ngữ”, là cách chúng ta tìm hiểu, phản ánh, biểu diễn thế giới xung quanh. Một đứa trẻ lớn lên luôn có sự tò mò về những thứ quanh nó, nó luôn tìm hiểu, đo đạc, ước lượng, tìm cách kết nối các sự việc rời rạc thành quy luật, nó không ngừng khám phá ngoại giới, xây dựng thành bản vẽ, mô hình. Khởi đầu từ những tập từ vựng và ngữ pháp đơn giản, dần dà xây nên hệ thống ngôn ngữ phức tạp! Ai đã học kỹ số học cấp 2, cấp 3, sẽ hiểu một điều là: những trò “numerology”, cái gì mà “Thần số học”, nhẹ thì có thể bảo là chơi đùa, nặng thì có thể nói là lừa bịp! Cũng như thế, nếu xem âm nhạc là một ngôn ngữ, thì bolero là ngôn ngữ của học sinh tiểu học! Nên với cái “não trạng” như thế, không ngạc nhiên gì khi đám “bolero”, “numerology” tự xem mình là “đỉnh”, tự khoác lên cái vẻ “cao sang” giả tạo!

Đọc xong bài, thấy một điều, dù là tác giả nổi tiếng, đưa ra nhiều ví dụ, luận điểm hay ho, nhưng ông chưa trả lời câu hỏi học toán vì điều gì!? Ông ấy vẫn xem Toán là môn hàn lâm chết cứng, ông ấy đã quên cái thời còn là một đứa trẻ, tìm cách hình dung, tìm cách xây dựng mô hình về thế giới xung quanh! Học Toán là vì cái lý do nội tại, tự thân ấy mà thôi, những chuyện khác như ứng dụng thực tế, đóng góp xã hội, đều là hệ quả! Có rất nhiều người hiểu và chia xẻ các giá trị toán học trong cuộc sống! Nhưng số người bước vào ngành toán thì rất ít! Số có khả năng đi con đường Toán lý thuyết, chỉ đếm trên đầu ngón tay! Không nên có cái tham vọng truyền “đam mê toán” đến với đa số quần chúng, chuyện đó đơn giản là không thể, số đông không thể hiểu cái mà họ bên-trong-không-có, nhất là thời buổi nhiễu loạn như hiện tại!

uproot

Ai về bên kia sông Đuống,
Có nhớ từng khuôn mặt búp sen?
Những cô hàng xén răng đen,
Cười như mùa thu tỏa nắng!

Bên kia sông Đuống – Hoàng Cầm

Tội nghiệp cho ông trọng tài, Việt Nam vốn dĩ là xứ dao loé giữa chợ, gậy lùa cuối thôn mà! Mạng xã hội, chỉ cần cho họ một cơ hội để tỏ ra “ta đúng”, bất kể thế nào, cái tài khoản kia có chính chủ không, hay có người xúi dục tự lập ra, rồi tự nó hô hào tấn công! Nói một cách thô tục là giống như chó chạy ngoài đường, ai ném c… ra là nó ăn à!

Những con người bị “uproot” – nhổ gốc ra khỏi sự thuần lương xưa cũ, không còn hiểu biết, khái niệm gì về vốn văn hoá cũ, cũng không đủ căn cơ, vốn liếng để tạo dựng lên giá trị mới! Đó là những kẻ rất đáng sợ, bị treo lơ lửng giữa các thang giá trị khác nhau, cuộc sống đẩy đưa, xúi dục, rút cuộc sẽ biến họ thành những kẻ lưu manh, phá hoại!

disinformation

Xem các phim tình báo, phản gián Liên-Xô, thấy các “sếp” có nhận định rất đúng: thông tin giả (disinformation) thường là rất đầy đủ chi tiết, nghe có vẻ rất khoa học và logic, vừa thuyết phục lại vừa lôi cuốn, vì chúng được thiết kế như thế! Còn thông tin thật, thường là ngắn gọn và đơn giản đến trần trụi, đôi khi chẳng có chút tính thuyết phục nào!

Sống giữa thời đại đảo điên, lòng người trắc trở, việc lĩnh hội “TÍNH KHÔNG” – 空性 của nhà Phật là rất cần thiết, giữ cho tâm hồn, suy nghĩ, nhận định được trung tính, quân bình, không cảm xúc bầy đàn, không mang quá nhiều “cái tôi” phiến diện, nhìn thấu qua mọi sự nhiễu loạn, cả trong lẫn ngoài, để hiểu đúng sự việc như nó vốn là thế!

tâm bệnh

Nguyên Vũ giáo chủ, muôn năm trường trị, nhất thống giang hồ! Chưa bao giờ xã hội Việt lại giống như cái Hội-ma-tuý ở bên trong cái Trại-tâm-thần đến như thế! Nhưng thử hỏi, không hoang tưởng, không tự lừa dối được chính mình, thì làm sao có thể lừa người khác!? Ai cũng có vỏ bọc tốt đẹp, ai cũng ngôn từ đao to búa lớn, với người có chút hiểu biết, sẽ hiểu ngay là để che dấu “cái tôi” bất ổn bên trong!

Ở đây là “lấy điểm chỉ diện”, đơn cử 1 trường hợp mà thôi, chả phải ghét bỏ gì Trung Nguyên, vì hầu như toàn xã hội, ít nhiều đều như thế! Nói cho vui, nhưng mà lại rất không vui, cả một cái XH như thế, từ anh doanh nhân thành đạt đến con điếm ghẻ hạ cấp, thảy đều một dạng tâm lý dễ nhận biết: vừa lưu manh, lại vừa tâm thần, hoà thành một thể! Đó là “bệnh” không có thuốc chữa, gặp ở rất rất nhiều người trong XH hiện tại!

lát gạch

Hỏi mấy người làm phu đập đá: làm sao để đập vỡ một tảng đá lớn, họ sẽ trả lời: chọn mặt có diện tích lớn nhất đập vào, sẽ nhanh vỡ hơn. Gạch con sâu dĩ nhiên không cứng như đá, nhưng lát gạch khó vỡ hơn lát đá, tại sao!? Mấy viên đá kích thước 40×40, 50×50, 60×60 hay thậm chí còn lớn hơn… xe cán lên một thời gian là vỡ ngay, do bề mặt đá rộng mà mỏng, gạch nhỏ & dày thì không vỡ. Hơn nữa, nhiều viên gạch nhỏ xếp lại với nhau cho phép xê dịch một khoảng nhất định, vì có thể xê dịch nên không vỡ! Hiểu theo một nghĩa nào đó, kích thước “nhỏ” chính là đã chủ động “vỡ” từ trước! Haiza, các bác quan chức khi nhỏ lười tập thể dục, ít lao động chân tay, nên những nguyên tắc vật lý căn bản mãi mà vẫn không thông!

Nên cho về nông thôn đi lao động cải tạo vài năm! Rồi các bác chủ trương làm đường sắt cao tốc, nên theo em đi chèo thuyền một thời gian, sẽ “ngộ” ra được ý nghĩa của công thức E=mc^2 của Einstein, năng lượng tỷ lệ với bình phương vận tốc. Muốn tăng tốc độ tàu từ 70 lên 350 kmh, tăng vận tốc 5 lần thì năng lượng tiêu tốn sẽ tăng gấp 5^2=25 lần, tất cả nhân thêm cho khối lượng ‘m’ hàng ngàn tấn, chưa kể các khoản chi phí khác, làm sao cạnh tranh lại với hàng không? Dĩ nhiên sẽ có người hỏi, tại sao cũng tàu cao tốc mà TQ lại làm được, haiza, đừng so bì, không thể so được đâu, nước nó diện tích lớn, thị trường đông, tự chủ công nghệ, vô số dịch vụ đi kèm, giải quyết bài toán có lãi cần một giải pháp tổng thể lớn bao trùm từ trên xuống…

lại bolero

Ngày xưa học dốt bỏ mịa, thôi học bị bắt đi quân dịch, trốn chui trốn nhũi bằng mọi cách, nhưng rồi cũng bị bắt lính, rồi: “ba tháng quân trường”, “em ơi, chiều nay một trăm phần trăm”, “được nghỉ năm ngày phép, mất hai hôm làm quen”, đa số chỉ toàn là các thể loại “âm binh”, thế mà về già phét lác, ra vẻ với con cháu, ta đây ngày xưa: “xếp bút nghiên theo việc đao cung” chứ phải!