biking, 4

Thiết kế hơi lạ lùng chút nhưng chắc chắn công năng là dùng được, cũng vì không tìm mua được phụ kiện ghi – đông ưng ý, nên tự làm luôn bằng gỗ! Nói chung hơi vụng về, không gọn gàng như đồ chuyên nghiệp, nhưng vẫn xài khá tốt, có mấy công dụng như sau:

Có chỗ để gắn đèn pin, Garmin, gác được thêm một chai nước, có thêm vài vị trí gác tay thay đổi qua lại cho đỡ mỏi. Và quan trọng nhất là chức năng tựa hai cánh tay song song, cuối thấp người, trong trường hợp đường dài, gió lớn liên tục, cần phải giảm bớt sức cản.

garmin, 6

Hôm nay 60.2 km trong 2h:59′, trời nóng không cách nào đạp nhanh hơn được! Em nói cách duy nhất để giải quyết tình trạng kẹt xe ở Sài Gòn là cấm hết, cấm sạch sẽ: ô-tô, xe máy, xe buýt, taxi, chỉ cho phép xe đạp, cấm hết đường phố sẽ sạch sẽ, yên tĩnh, vắng lặng ngay! Ai đời mà 30 ~ 40 km, đạp xe với đi ô-tô tốc độ cũng ngang ngang nhau! Nếu làm được thế thì quá tốt…

Tương lai, chỉ cho phép 2 mức giao thông: bình thường thì cứ đạp xe dưới đất, ai chịu trả phí môi trường siêu cao thì đi taxi – bay trên trời! Chỉ có đạp xe, không đông đúc, giảm khí thải, giảm tiêu hao năng lượng hoá thạch, giảm chi phí chăm sóc sức khoẻ, etc… Xe đạp đương nhiên đóng góp rất ít cho GDP, mà GDP ở đây chính là hiểu theo nghĩa: cứ đốt càng nhiều thì GDP càng cao!

garmin, 5

Hôm nay đạp 41.4 km trong gần 2h, trời mưa lâm râm, đường đông nhưng vẫn giữ được tốc độ trung bình 21.2 kmph. Xài Garmin dù sao cũng có cái khoái riêng, đó là sự an tâm! Garmin touch về tổng thể là thua xa Apple touch!

Nhưng có một điểm mà nó hơn hẳn: dù cho trời mưa tầm tã, màn hình trực tiếp hứng nước, ướt sũng vẫn cứ xài touch bình thường! Cho dù nắng dù mưa thì em nó vẫn chạy tốt, trong khi Apple chỉ cần hơi ướt ướt là đơ máy luôn…

garmin, 4

Cứ y như rằng bước ra khỏi cửa là nó ôm cứng chân, gào thét, phải cho ăn rồi mới đi được! Có mấy ngày liền không buồn làm gì, chỉ có ăn với ngủ, kiểm tra thấy dưới da có hàng chục vết thương, là vết cắn nhau! Haiza, tầm tuổi này chỉ có “mải mê chinh chiến và yêu đương” thôi (tên một chương trong truyện Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer – Mark Twain), nói nôm na là oánh lộn và dành gái!

Ngày cuối tuần tranh thủ đạp 40km trong khoảng 2 tiếng (có mấy km không ghi lại bằng Garmin), đường sá quá đông đúc, không cách nào bứt lên trên 20 kmph được! Người thì đông như kiến, chen chúc, giẫm đạp nhau, có nhiều đoạn vác cái xe đạp lên vai đi bộ còn nhanh hơn đi xe! Haiza, cái nạn nhân – mãn này… Kiên trì tập luyện thôi, mục tiêu là giữ được trung bình 20 kmph trong khoảng liên tục 5, 6 tiếng!

garmin, 3

Về đại thể, các con số đều đúng, tổng quãng đường: 20.2km, tổng thời gian: 48 phút (có dừng mấy phút uống nước), tốc độ trung bình (chỉ tính thời gian di chuyển): 25.4 kmph… Nhưng có 1 con số không đúng, đó là tốc độ tối đa: 62.5 kmph, cái này trừ phi quay trở lại hơn 10 năm trước thì mới có thể, hoặc chỉ có cách đổ dốc cầu Phú Mỹ! Tại sao lại có tình trạng này!? Những ai xài điện thoại thông minh thường không thấy rõ, do điện thoại có chip accelerometer đi kèm để hiệu chỉnh tín hiệu GPS!

Nhưng trên con Garmin thấy rất rõ, tốc độ chập chờn không chính xác: 15, 25, 30, 50, 60… mà Garmin cũng báo lúc khoá tín hiệu vệ tinh, thường thì độ chính xác cỡ dưới 15m, nhưng từ vài tháng nay, độ chính xác đột nhiên giảm đến 150m, với sai số như thế thì rất nhiều phép tính không còn chính xác, mặc dù tính trên đường dài thì tổng số vẫn đúng! Nên tôi nghi là có điều gì đó đã xảy ra với tín hiệu GPS và cả GLONASS, và tôi cũng nghi là điều này liên quan đến cuộc chiến tại Ukraine, đương nhiên chỉ nghi mà thôi!

garmin, 2

Muốn gắn cái Garmin đồ cổ từ thời… Hán Cao Tổ lên xe đạp nhưng không tìm mua được thiết bị gắn đúng kiểu, Garmin từ lâu đã chuyển từ dạng gắn slide-in (chuồi vào) sang dạng screw-in (vặn vào), bèn xách cái máy Dremel nhỏ hí hoáy một lúc, tự làm cái đế bằng gỗ có thể tháo rời, cất đi một cách dễ dàng. Khoan 2 lỗ nhỏ trên nắp lưng, bắt vít con Garmin vào, trám keo lại để cho nó vẫn chống thấm nước tốt! Garmin, love it or hate it…

Nhiều khi rất bực với con Garmin, thiếu cái này cái kia, màn hình tí xíu, vẫn còn xài pin AA thay vì Lithium, nhưng về độ bền và chống nước thì không có ai tốt hơn! Quan trọng là có các con số hiển thị ở đó nên luôn đọc được tiến độ. Chiều đem ra đạp thử, thời tiết mát mẻ nên dễ dàng kết thúc 20km dưới 50 phút, tốc độ trung bình đạt 25 kmph mà vẫn đạp thong thả, chưa phải cố gắng lắm! Kaka, mình vẫn còn trẻ lắm, vẫn còn bức tốc được kha khá…

biking, 3

Năm giờ 30 phút sáng, dắt xe ra đường, bắt đầu chương trình đạp xe 20km mỗi buổi sáng, đã chớm thấy gió mùa đông bắc tràn về, cảm giác mát lạnh, hít căng lồng ngực, thật sảng khoái! Trong một suy nghĩ khác: thời buổi có rất nhiều gương và máy chụp hình nhưng có rất ít sự tự phản ánh, tự nhận thức… chỉ có thể là một thời đại hắc ám!

biking, 2

Bật cười ha hả một tràng,
Cuối đường sân hận, rõ ràng là không!

Hình chụp và up lên trực tiếp từ điện thoại, chưa qua xử lý, thay đổi gì! Cuối tuần tranh thủ đạp giãn gân cốt vài vòng, thời tiết vào “thu”, mưa nhẹ thật thư thái, dễ chịu!

new bike

Đến lúc phải nâng cấp lên một chiếc xe tốt hơn trước một chút, tiền thì ít, mà cứ đòi hít hàng thơm… Cái hiệu VinBike này là một hiệu xe VN nội địa mới, chắc chả liên quan gì đến VinGroup. Chọn đi chọn lại mãi mới được con xe vừa ý, khung sườn nhôm, thắng đĩa dầu, truyền động trước sau Shimano Altus!

Đường kính bánh xe 700mm, tạm tạm phù hợp vừa với nhu cầu đạp touring khoảng cách trung bình 100 ~ 200 km! Đem cả cái thước dây đi đo khoảng cách giữa các trục để chọn “form” xe tương đối phù hợp với dáng / khổ người! Chuẩn bị khởi động lại chương trình rèn luyện xe đạp sau 2 cái năm Covid – 19 trời đánh!

dù rằng

Dù rằng một chữ cũng thơ, Dù rằng một thoáng cũng thừa xót xa. Dù rằng một cánh cũng hoa, Dù rằng một nửa cũng là trái tim! Dù không nói, dù lặng im…

outcast

Người Việt xưa nay vẫn xem “dân vạn đò” là tầng lớp thấp kém, thậm chí là “outcast”, tầng lớp “ngụ cư”, ngoài lề xã hội! Thử nhìn lại dải đất dài, hẹp hình “con rắn độc” này sẽ thấy, người Việt vừa sợ biển, vừa sự núi, xuống biển thì không chịu được hiểm nguy, lên rừng thì không chịu được gian khổ, dần dần bị ép vào một cái thế dài ngoằng ra như thế! Đạo ông Trần, Long Sơn, Vũng Tàu, dù nội dung nó là gì đi nữa, vẫn cho thấy một mô hình cộng đồng xa xưa còn sót lại! Một tiến trình di dân ven biển, một hình thức “tôn giáo” đơn giản theo kiểu “đạo ông bà”, môi trường để lưu trữ kiến thức, học vấn, chữ nghĩa, môi trường để duy trì các nghề thủ công, các phong tục, tập quán tốt đẹp xưa cũ. Tất cả cho đến khi… người Mỹ đến, và uproot – nhổ gốc dân cư ra khỏi các làng xã truyền thống của họ.

Những người này bị lùa vào các khu tái định cư (ấp chiến lược) hay bị xua đuổi về thành thị! Nuôi sống bằng bơ sữa, đồ hộp, bằng nhạc rock và cần sa, khiến cho họ mơ mộng về một nền kinh tế phồn vinh huyễn hoặc! Khi người Mỹ đi rồi, bộ phận lớn bị bỏ lại với cái hoang tưởng kinh tế, xã hội của họ, trở lại với cái thực tại năng lực sản xuất vốn có như cả ngàn năm trước! Nghiêm trọng hơn, những lề thói xưa cũ giúp làng xã, cộng đồng ổn định đã bị phá huỹ đi mất! Không còn ai nhớ đến chúng là như thế nào nữa, hình thành một tầng lớp thị dân không ra thị dân, nông dân cũng chẳng phải, không dung hợp được vào đâu cả! Kinh nghiệm cho thấy rằng, chính cái thành phần ngô không ra ngô, khoai không ra khoai này (kiểu đám bolero) là thành phần ngu dốt, manh động và phá hoại nhất!

cycling

Tin giả nhưng nội dung… thật đang “hot” gần đây! Người đạp xe là thảm hoạ với kinh tế! Họ không mua xe máy, xe hơi, không vay nợ, không trả góp, không đổ xăng, không mua bảo hiểm, không phí đậu đỗ. Họ không béo phì và ít có vấn đề sức khoẻ, ít đi bác sĩ, ít mua thuốc! Người đạp xe không đóng góp gì cho GDP và là thảm hoạ của nền kinh tế!

Nói túm lại, người yếu và ngu thì đem lại nhiều lợi ích hơn cho kinh tế, yếu dễ quản, ngu dễ trị! Nhưng phải làm cho họ yếu và ngu một cách tự nguyện và hài lòng kia, như thế mới là “tư bản” giỏi! Ngồi trước TV ăn MacDonald là xưa rồi, giờ là đặt đồ ăn nhanh và lên net hóng hớt tin showbiz, xem livestream đấu tố, như thế nó mới “thời thượng” và “thoả mãn”!

cơ yếu

Facebook nhắc ngày này năm ngoái, đạp 240km cả đi lẫn về thăm chiến khu D, lần đạp xe mệt mỏi nhất cho đến nay, đường dốc, trời nắng, phần nữa cũng vì tuần trước đó bị ngã xuống sông, bàn chân bong gân vẫn còn đau! Trong chiến khu D, học được 2 chữ mới, “cơ công” là người phụ trách vô tuyến, hữu tuyến, máy móc, đường dây, “cơ yếu” là người nắm mật mã, chuyên mã hoá / giải mã thông tin truyền đi / nhận được!

Về nguyên tắc, hai bộ phận này độc lập, không được liên hệ với nhau, anh mã hoá thì không truyền tin, anh truyền tin thì không được biết mình gởi / nhận cái gì! Thế nhưng, trong thực tế chiến tranh, trai gái cơ công / cơ yếu cưới nhau nhiều vô số! Nói về tầm quan trọng thì anh “cơ yếu” là quan trọng bậc nhất, đi đâu cũng có vệ binh kè kè đi theo “bảo vệ”, nói cho chính xác là bảo vệ cái mật mã chứ chẳng phải bảo vệ gì anh cơ yếu!

biking, 1

Mỗi tháng ít nhất 20 ngày, mỗi ngày ít nhất 20 km, tháng nào cũng đều đặn 400 ~ 500 km, liên tục hơn 3 ~ 4 năm qua. Không biết đã thay bao nhiêu lần xích, líp, đĩa! Có lần, trời mưa tầm tã, thấy một thằng nhóc chừng 9, 10 tuổi, bốc đầu xe đạp, đạp một bánh giữa đường! Tuy không khuyến khích, không an toàn, nhưng “tứ thập nhi bất hoặc” như chúng ta, khi nào cảm thấy tự do, thoải mái như thằng nhóc đó!?

xuân tình

Xuân tình – Tản Đà – Nguyễn Khắc Hiếu: Ấy ai quay tít địa cầu, Đầu ai nửa trắng pha mầu xuân xanh. Trông gương mình lại ngợ mình, Phải chăng vẫn giống đa tình ngày xưa !?

vận động

Từ 10, 15 năm trước, tôi đã có nhận định rằng sức khoẻ thể chất và đặc biệt là sức khoẻ tinh thần người Việt có vấn đề, 70~80% người Việt có biểu hiện bệnh lý thần kinh, thể nặng hay nhẹ, dạng này hay dạng khác! Nguyên do sâu xa nằm ở tầng văn hoá, thiếu chiều sâu, thiếu hiểu biết, chia xẻ giữa người và người, thiếu khả năng xây dựng giá trị cộng đồng. Cộng với sự thiếu vận động thời gian dài dẫn đến tâm hồn và cảm xúc xơ cứng! Không có đủ kiên nhẫn tìm hiểu vấn đề gì cho thấu đáo, ai nói gì cũng tin, sẵn sàng nghe theo bất kỳ sự xúi dục vớ vẩn nào! Lật lại vụ “cha chơi đùa với con bị giết chết” mới thấy đó là cả một thế hệ bị “côn đồ hoá”! Cái “chấp ngã” quá lớn: điều tôi thấy phải đúng, điều tôi nghĩ phải đúng…

Nên chỉ cần một câu nói, một sự xúi dục nhỏ nhất là sẵn sàng giết người! Để cho “tôi được đúng” thì điều tệ hại nào cũng làm! Từ anh tiến sĩ “học nhiều”, cho đến gã xe ôm “học ít”, cái sự “chấp ngã” đều lớn như nhau, lớn đến mức ngoài “cái sự đúng của tôi” ra, chẳng còn gì quan trọng hơn nữa, những cái tôi hoang tưởng, méo mó, bệnh hoạn! Cùng với truyền thông hiện đại, khi công nghệ đã trang bị cho mỗi người một cái màn hình be bé, thì sự nô dịch tư tưởng & tâm hồn đã bắt đầu. Cả XH mụ mị trong những chiêu trò nhảm nhỉ! Gốc rễ vấn đề quay về trong một chữ: vận động! Vận động thể chất, tinh thần, vận động mọi mặt, giữ cho tâm hồn được tự do, mạnh khoẻ, giữ cho mầm mống thiện lương sống bên trong mỗi người chúng ta!

ốc giấy

Xuống Hồ Cốc, bị chào mời mấy con ốc giấy này nhưng rất nghi ngại, thứ nhất là chưa ăn bao giờ, thứ hau là mấy chỗ dọc bờ biển này ko biết có bảo đảm ko. Và mình thừa biết, đồ ăn ngon hay ko là do “công phu” của người chế biến! Cuối cùng thì bà chủ quán nói giọng Huế cũng đem ra một rổ ốc “hài lòng”: đem ốc luộc, sau đó ngâm nước lạnh cho rã hết chất dơ., rửa sạch rồi ướp gia vị, bỏ lại vào trong vỏ ốc, đem nướng, hơi cầu kỳ chút…