Thế sự thăng trầm người chớ hỏi, Miền sâu khói sóng chiếc thuyền câu. Vắt tay nằm nghĩ chuyện đâu đâu, So giấc mộng với thân ta… y hệt! Duy chỉ có thanh phong, minh nguyệt,
Của trời chung mà vô tận riêng mình.
Sự bại thành để mặc u linh,
Người đô hội, kẻ vui miền rừng rú.
Tay gõ nhịp, hát câu Tương tiến tửu:
Anh có thấy dòng Hoàng hà?
Con sông vĩ đại nước sa lưng trời!
Làm chi cho mệt một đời!?