một chiều thu

Chiều thu năm ấy tới nay đã mấy thu rồi?
Cảnh xưa vẫn đó, gió đưa rụng lá tơi bời.
Ngược dòng thuyền trôi, mãi êm đưa chiều sóng.
Sương rơi xoá mờ, nhưng người vẫn đứng chờ mong.
Người chờ ai, tựa cây đứng trông…

hêm một khúc nhạc nhẹ nhàng xưa cũ lâu lâu trở về lại trong trí nhớ… Như tôi có lần đã nhắc đến, âm nhạc, cũng như tất cả những hình thức nghệ thuật phi ngôn từ khác, là một vấn đề đơn thuần cá nhân. Tuy vậy, nó nói lên nhiều điều mà ngôn từ không thể diễn tả được, và không phải cứ lặp đi lặp như con vẹt lại một số từ ngữ sáo rỗng là có thể hiểu được.

Một chiều thu - Thanh Lan 
Một chiều thu - Duy Trác 

Này một số bạn trẻ: thực lòng mà nói, loại nhạc tôi đang nghe đây đã chết và đã chôn xong lâu rồi! Các bạn thích được thì tốt, còn không thì cũng chả sao, cuộc sống cứ phải đi lên phía trước! Hy vọng các bạn sáng tạo được nhiều điều hay ho tốt đẹp, cho xứng với di sản của tiền nhân, chứ không phải những loại Đàm, Đan, Lam etc… như thời bây giờ.

Này một số bạn già: hãy chấm dứt việc cố tình gán ghép âm nhạc với các yếu tố Bắc Nam, chính trị chính em, bên này bên kia, lề trái lề phải, etc… Đừng vờ vịt như thể các vị hiểu biết, đừng lập lờ đánh tráo khái niệm. Như thế chỉ phô bày cái tâm địa rẻ tiền của các vị, và ngay tắp lự, chứng tỏ các vị chả hiểu gì về nhạc, chưa nói đến những việc khác!

Bài này có một lời thứ 2 ít khi được hát và ít người biết đến, nên chép lại ở đây cho được đầy đủ (nghe ở phần trình bày của Thanh Lan bên đây). Không phải là quá đặc sắc, nhưng những thể loại mang âm hưởng Tự lực văn đoàn, thoát thai từ nền giáo dục Hán học mạt kỳ, ví như Về mái nhà xưa, Dưới dàn hoa cũ… luôn gây lên những cảm xúc khó tả!

Một chiều thu – Nhật Bằng

Chiều nay sương rơi ướt vai người khách giang hồ, trời thu hiu hắt lá rơi nhẹ cuốn theo dòng. Rồi còn tìm đâu những năm xưa ngày ấy, bên nhau tiếng đàn êm đềm nhẹ lá vàng rơi.

Đàn còn vang nhịp theo tiếng xưa, dưới trăng bên thềm vai kề ta xây ước mơ. Chiều về lòng nhớ tới những phút ấy, ngày nào đầy vui thơ nay khuất xa rồi.

Chiều thu đem tới với ta bao nỗi u sầu, còn tìm đâu thấy những khi nhịp bước trên cầu. Mộng đẹp đầy thơ ước xây bên nhà ấm, nay thu đã về như nhủ lòng nhớ tình thơ.

Chiều thu năm ấy tới nay đã mấy thu rồi, cảnh xưa vẫn đó gió đưa rụng lá tơi bời. Ngược dòng thuyền trôi mãi êm đưa chiều sóng, sương rơi xoá mờ nhưng người vẫn đứng chờ mong.

Người chờ ai tựa cây đứng trông, ánh trăng mơ màng như dìu hồn ta tới đâu? Thuyền chàng gần ghé tới chốn bến cũ, nghẹn ngào nhìn nhau đây một phút êm đềm.

Chiều thu như nhắc với ta lại giấc mơ ngàn, đường về còn xa tiếng chuông chùa vang bên làng. Mộng đẹp đầy thơ ước xây bên nhà ấm, nay thu đã về như nhủ lòng nhớ tình thơ.